Chương 14: Phòng 134 (tiếp)

Trải qua một ngày làm việc bình thường, tôi lết xác về phòng, mệt tới độ không còn sức để mở cửa. Đang loay hoay tra chìa vào ổ khóa, phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra, tôi chột dạ liếc sang, tên Quân xuất hiện, trông hắn hầm hầm tiến đến chỗ mình mà tay tôi cuống lên, muốn ngay lập tức tông cửa vào phòng. Nhưng tên đó nhanh hơn tôi một bước, khi mà tôi vừa vặn xong chìa thì hắn đã đứng trước mặt, không nói không rằng đẩy cửa đi vào, còn ra vẻ trách móc tôi nói:

- Hôm nào mày cũng về muộn thế này à? Tao đợi mày mãi.

- Có chuyện gì? – tôi theo sau hắn vào phòng.

- Hiện trường là phòng mày, đương nhiên tao phải nhìn thử, để xem suy luận của tao có đúng không – hắn liếc quanh phòng một lượt, rất lâu sau không thấy nói thêm gì, tôi sốt ruột hỏi:

- Mày suy luận xong chưa?

- Theo tao thấy thì mày nhầm rồi – Tên Quân dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi, giống như muốn phủ định điều tôi luôn lo lắng bấy lâu nay.

Trông mặt tôi rõ ràng là không hiểu gì cả, hắm mới trầm ngâm ngồi xuống ghế sopha, chỉ tôi ngổi ở bên đối diện, từ tốn nói:

- Trước hết những chuyện mày từng kể với tao, ngoài việc trực tiếp chứng kiến thì có bao nhiêu phần là mày tự suy diễn?

- Cái này...

- Thoạt tiên tôi không hiểu ý hắn, sao lại suy diễn, chính mắt tôi nhìn thấy kia mà.

- Tao không bảo là tất cả, nhưng từ đầu đến cuối không hoàn toàn là mày tự trải qua, có thể là mày nghe người khác kể lại, hoặc tự mày cảm thấy như vậy?

- Là sao?

- Thế này đi, tao với mày cùng vào hiện trường nơi trực tiếp xảy ra thảm án, rồi mày sẽ hiểu.

Tôi dẫn hắn vào nhà tắm, chuyện này chính xác phải bắt đầu từ đây, nơi người phụ nữ kia phá thai và nhẫn tâm phi tang cái xác còn đỏ hỏn ấy trong bồn cầu. Tên Quân chậm rãi liếc mắt, biểu cảm lãnh đạm, không đoán được là hắn nghĩ gì trong đầu. Tôi chỉ chỏ một chút, nói đây là chỗ mình phát hiện ra cái xác, rồi người phụ nữ đi qua cái gương đằng kia, còn máu thì chảy lênh láng khắp mặt sàn này.

Tên đó chợt nhếch miệng cười, hắn đậy nắp bồn cầu lại và thản nhiên ngồi lên, hình như mỗi lần suy luận hắn thường phải ngồi xuống, không phải hắn suy luận bằng mông chứ?

- Là mày cho rằng người phụ nữ đi qua chiếc gương kia đã sinh non đứa trẻ rồi phi tang nó, chứ không tận mắt thấy cảnh tượng ấy phải không? – Quân hỏi.

Tôi gật đầu.

- Đấy, mấu chốt là ở chỗ này. Hoạt cảnh diễn ra ngày hôm đó, mày không phải chỉ đơn thuần nhìn thấy, mà còn trực tiếp tham gia vào. Không hiểu phải không?

Tôi lắc đầu.

Tên Quân bước tới vỗ vai tôi, bắt đầu giải thích cặn kẽ hơn. Rằng thì là mà, thời điểm tôi bước vào nhà tắm đêm hôm đó cũng chính là thời điểm xảy ra thảm án, đây là điều không phải bàn cãi. Nhưng mà, trên đời này lại không thiếu những chuyện kỳ lạ, chuyện mà tôi gặp phải, trong khoa học huyền bí từng ghi nhận vài trường hợp, người ta gọi đây là hiện tượng vòng lặp. (Đây là hiện tượng có thật, trên wiki có giải thích và chứng minh.)

Khi mà một người ở thì hiện tại bước vào một khoảng không gian

- thời gian đặc biệt, trùng khớp với thời điểm từng xảy ra một sự kiện trong quá khứ, điều kiện tiên quyết nằm ở mức độ bất thường của sự kiện, và nó thường gắn với một hoặc nhiều vụ án mạng. Và người rơi vào vòng lặp sẽ rất khó để phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, nhưng chúng không diễn ra quá lâu, có khi chỉ là một khoảnh khắc trước khi cái chết ập đến.

Ngoại cảnh có phức tạm thì cũng chỉ ảnh hưởng một phần, phần còn lại liên quan đến bản thân người rơi vào vòng lặp. Tên Quân không khẳng định được tôi và người chết có mối liên hệ gì, khả năng lớn nhất là do tôi từng gặp phải chuyện ma quỷ, âm khí vẫn bám trên người đã dẫn dụ nó đên. Theo hắn thì chuyện đêm hôm đó phải là: tôi bước vào vòng lặp với vai trò là người tham gia vụ án.

- Hiện trường thực chất có ba người chứ không phải là hai như mày nghĩ. Nói cách khác người phụ nữ mày nhìn thấy trong gương không phải là mẹ của đứa trẻ, xét vị trí của mày, tao dám cá mày đã nhập vai người mẹ kia. Vì sao ư? Không có người phụ nữ nào đủ khỏe để vừa phá thai xong đã có thể đứng dậy đi lại bình thường được. Vẻ mặt tái nhợt của cô ta chỉ là do phải tận tay xử lý mọi chuyện.

Thêm nữa là vệt máu kéo dài trên nền nhà mà mày thấy, có thể là do đã xảy ra ẩu đả từ trước, dựa theo kinh nghiệm của tao thì đây là một vụ tấn công có chủ đích và việc sát hại hai mẹ con kia đều đã nằm trong kế hoạch.

Vậy có nghĩa là vũng máu lênh láng tôi bước lên, đó là của người phụ nữ mà tôi nhập vai, vì thế tôi mới không nhìn thấy cô ta. Điều hắn nói nghe có vẻ vô lý, nhưng trong đầu tôi đã lập tức tưởng tượng ra hết thảy, từ cảnh hai người họ đánh nhau, rồi một người bị người kia kéo lê vào nhà tắm, máu dây ra khắp sàn nhà. Tôi hỏi hắn có thể tìm ra nguyên nhân của chuyện này không?

Hắn lắc đầu. Chỉ suy luận bằng chút hình ảnh không rõ ràng của tôi thì đâu thể khẳng định điều gì, nhưng hắn dám chắc rằng, hai người này có mối quan hệ không tầm thường. Cũng không ngoại trừ khả năng bọn họ đã gặp phải biến cố lắn trong chính khu chung cư này.

Tên Quân lấy làm buồn cười khi nói đến phép thử mà tôi đọc được trên mạng để xem là trong phòng có ma thật hay không. Hắn nói chỉ có kẻ ngốc mới làm thế, ma quỷ vốn dĩ ở lại một nơi là vì nó có chấp niệm không thể rời khỏi đó, cắt nghĩa một cách dễ hiểu là nó chưa giải quyết hết những việc còn dang dở lúc còn sống. Sao có thể dùng một vật vô tri vô giác mà lôi kéo nó rời đi, càng là vong nhi thì càng khó giải quyết, vì đơn giản thứ ma đó không có chấp niệm, phần lớn chúng chỉ muốn được tồn tại.

Tôi hiểu ý nghĩa của từ "tồn tại" mà tên đó sử dụng, vong nhi là những đứa trẻ chưa được sinh ra, chúng có thể lành hoặc dữ tùy vào hoàn cảnh bị bỏ rơi, đó là lý do vì sao đứa trẻ con trốn trong phòng tôi lại quấy phá như vậy.

- Không chỉ thế

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!