Chương 47: Tình yêu lúc hoàng hôn

Tôi nghi ngờ Lương Trác tắt đèn không phải để xem phim. Thế nhưng tôi lại không thể hỏi anh ấy, vì như vậy tôi sẽ có vẻ không đứng đắn. Để không làm lộ suy nghĩ không đứng đắn của mình, tôi bèn chuyển đề tài: "Lát nữa ăn gì nhỉ?"

Lương Trác mỉm cười với tôi: "Không phải em đã lên kế hoạch rồi sao? Cứ làm theo kế hoạch của em đi."

"… Em cảm thấy anh đang khịa đểu em." Tôi chuẩn bị nổi giận.

Nhưng anh ấy đáp: "Anh thề lần này anh không. Anh xem kế hoạch của em rồi, mấy tiệm ăn được chọn ở bên này đều rất ổn."

Lần này anh không?

Vậy tức là trước đây anh có.

Theo lý mà nói, tôi hẳn nên tranh luận với anh ấy cho ra ngô ra khoai, thế nhưng con người tôi ấy hả, trước giờ không thích nhắc lại chuyện cũ, vậy nên anh ấy đã vượt qua kiếp nạn này.

Anh ấy nên biết ơn.

Để không bỏ lỡ chuyến đi lãng mạn ngắm ánh tịch dương trên thuyền, hai người bọn tôi không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, thu dọn đơn giản rồi xuất phát.

Địa điểm dùng bữa nằm gần căn homestay. Lương Trác cũng không lừa tôi, quán này thức ăn khá ngon, hơn nữa còn có món trà sữa được trang trí theo phong cách cổ xưa rất độc đáo. Tôi chụp vài bức hình cốc trà sữa được đựng trong thùng gỗ nhỏ, gửi cho Dư Hoan.

Dư Hoan: 「 Gửi ảnh trà sữa cho người đang giảm béo, muốn khiến ai tức chết đây? 」

Chọc giận được cậu ta rồi, tôi rất hả hê.

Lương Trác hỏi tôi: "Em đã kể chuyện hai ta với Dư Hoan chưa?"

"Chưa." Tôi đáp: "Em vẫn chưa biết nên kể sao."

Tôi đã nói trong bụng Lương Trác ủ toàn ý xấu, dù sao người có thể trở thành giáo viên Toán thì đều không thiện lương gì. Anh ấy nói: "Tạm thời đừng kể với nó. Đợi chúng ta về rồi hù nó."

Tôi cảm thán: "Anh thất đức thật đấy."

Thế nhưng anh ấy lại cười với tôi: "Chọc nó chơi thôi mà, em cũng vui vẻ."

Sao anh ấy biết tôi sẽ vui vẻ?

Mà tôi đúng là sẽ vui vẻ thật.

Được rồi, ít nhất trong chuyện trêu Dư Hoan, tôi và Lương Trác rất xứng đôi.

Sau khi ăn no uống đẫy, tôi xách theo cốc trà sữa chưa uống hết, cùng Lương Trác lên đường.

"Anh vừa liên hệ với bên homestay tìm cho chúng ta một bên cho thuê thuyền." Lương Trác nói: "Bao trọn một chiếc thuyền ô bồng, chỉ có hai chúng ta."

"Chờ chút!" Tôi nhờ tới buổi tối vô cùng thê thảm cách đó không lâu: "Anh sẽ không lại tự chèo thuyền đâu nhỉ?"

Tôi thật sự rất sợ.

Cũng may, Lương Trác đáp: "Yên tâm, chúng ta chỉ ngồi thuyền thôi, em không phải sợ."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn anh ấy đã chịu tha mạng cho tôi.

Tôi cầm trà sữa, vừa đi vừa uống, uống được một lúc thì cảm thấy uống một mình có vẻ không lịch sự cho lắm. Tôi liếc qua Lương Trác, cân nhắc thấy miệng chúng tôi hôn cũng đã hôn rồi, dùng chung một chiếc ống hút uống trà sữa chắc cũng không vấn đề gì.

Vậy nên, tôi đưa qua: "Anh uống không?"

Lương Trác hình như hơi bất ngờ, ngẩn người mất một lúc.

Tôi nghĩ thầm: Anh này không phải ngốc đó chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!