Trước đây tôi từng nghĩ nếu muốn yêu đương thì đối phương phải đáp ứng được điểm này, đạt được mức kia, nói tóm lại là một danh sách rất nhiều điều khoản. Thế nhưng trên thực tế, tôi đã sống bao năm như vậy, người đáp ứng được hết những yêu cầu của tôi vẫn chẳng hề xuất hiện.
Dư Hoan nói: "Vì tiêu chuẩn của mày vốn mâu thuẫn với nhau!"
Tôi viết: Người đó phải rạng rỡ, tốt nhất là có thêm chút lạnh lùng.
Tôi viết: Đối phương phải thông thạo mười tám loại võ thuật, tốt nhất là lái được cả UFO.
Tựu chung là kiểu vậy, hầu như toàn những lời hoang đường.
Dư Hoan nói: "Tôn Ngộ Không cũng chẳng xứng làm bạn trai mày."
Tôi: "Anh ta đương nhiên không được rồi, lông quá rậm."
Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể tìm được bạn trai lý tưởng nhưng rồi Lương Trác xuất hiện.
Anh ấy rất rạng rỡ, có lúc cũng lạnh lùng – Hẳn là vậy.
Anh ấy có biết mười tám loại võ thuật hay không thì tôi chưa rõ, thế nhưng anh ấy biết rất nhiều điều, đặc biệt là biết cách nhảy nhót trên trái tim tôi, khiến tim tôi đập loạn xạ.
Vậy là đủ rồi.
Lương Trác kéo tôi từ dưới đất đứng lên, nhặt bỏ những chiếc lá dính trên tóc tôi.
"Vậy là anh đã theo đuổi được em rồi sao?"
"Cũng quá dễ dãi với anh rồi." Tôi nói: "Theo kế hoạch ban đầu, đáng nhẽ ra anh phải theo đuổi em ít nhất nửa năm."
Lương Trác cười nắc nẻ, có thể nhìn ra anh ấy là người rạng rỡ.
Những lúc thế này đáng nhẽ ra bọn tôi phải trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp, thế nhưng có lẽ cả hai đều có chút ngượng ngùng nên chỉ thơm nhẹ, vô cùng trong sáng.
Lương Trác: "Đi nào, tài xe đã chờ chúng ta lâu lắm rồi đó."
Cứ thế, lúc đi vào khu rừng này tôi hẵng còn độc thân, lúc bước ra đã có người yêu rồi.
Thật kỳ diệu.
Tôi sẽ coi nơi đây là "rừng hoa đào" của tôi, mỗi năm đều tới dâng hương một lần.
Tôi và Lương Trác tìm thấy anh tài xế đã chờ chúng tôi một lúc rất lâu. Anh ta trông thấy chúng tôi nắm tay nhau, khóe miệng đang ngậm điếu thuốc khẽ giật giật.
Tôi cảm thấy anh ta như vậy là chưa được. Làm tài xế taxi, đáng nhẽ ra anh ta phải thấy nhiều biết rộng chứ.
Hai bọn tôi ngồi vào hàng ghế sau, mỗi người yên tĩnh ngồi một bên, tay ở giữa vẫn nắm lấy nhau, cảm giác này thật kỳ diệu.
Sau khi từ đây về tới thành phố, chúng tôi ăn uống đơn giản rồi đi trả phòng ở căn homestay lừa đảo trên mạng chết tiệt kia, chuẩn bị đi tới địa điểm tiếp theo mà chúng tôi muốn tới.
Tôi đã mong mỏi về trấn cổ ấy từ rất lâu, nó cũng là điểm đến cuối cùng trong chuyến du lịch lần này của tôi.
Tôi vẫn cứ nghĩ cả chuyến đi này sẽ chỉ có mình tôi, như con sói đơn độc, kéo vali, cảm nhận nét dịu êm của chốn "cầu nhỏ, nước chảy, bên bờ nhà ai". Thế nhưng, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Khi ngồi trên chiếc xe hướng về trấn cổ, tôi đã là người đàn ông trưởng thành dẫn theo gia đình.
Xe do Lương Trác tìm, vali được anh ấy xếp lên cốp sau.
Cảm giác có người hầu hạ cơm bưng nước rót đúng là thật phê.
Tôi nói: "Quản gia Lương, anh làm tốt lắm. Khi nào về sẽ tăng lương cho anh."
Lương Trác kề bên tai tôi: "Anh không cần lương, anh cần gì em biết mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!