Tôi từ chối thừa nhận tôi với Lương Trác đeo vòng tình nhân, bèn đính chính: "Anh ta đú theo mua cùng kiểu thôi."
Đỗ Kỳ hiển nhiên không phải kiểu người sẽ nghe người khác giải thích. Cậu ta coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, kéo chúng tôi vào trong.
Nơi đây là một quán bar, không quá ồn ào, có ca sĩ chuyên biểu diễn tại đây.
Tôi khá thích những nơi mang phong cách tiểu tư sản như thế này, mặc dù bản thân tôi chẳng có chút nào là tiểu tư sản cả.
Tôi hỏi Đỗ Kỳ: "Quán của cậu à? Con nhà giàu nha!"
Đỗ Kỳ cười nắc nẻ: "Em đời này muốn giàu thì chỉ có cách cưới chồng nhà giàu thôi. Đây là quán của bạn em, mọi người uống thoải mái, em mời."
Đỗ Kỳ dẫn tôi và Lương Trác lên tầng. Các bậc thang được làm từ gỗ, trông rất khí thế.
Cậu ta hỏi tôi: "Hai người ngắm mặt trời lặn rồi chứ?"
Nhắc tới chuyện này tôi lại tức. Sáng đã hẹn là sẽ đi ngắm mặt trời lặn một lần nữa, kết quả trên đường về, xe của chúng tôi gặp sự cố, lúc về tới thành phố trời đã sẩm tối.
Làm gì còn mặt trời lặn để ngắm nữa.
Lương Trác nói: "Ngày mai."
"Sao anh nói lời không giữ lấy lời vậy?" Đỗ Kỳ đúng là người phát ngôn thay tôi: "Kiểu đàn ông như anh, không ai thèm đâu."
Tôi gật gù tỏ ý tán đồng.
Lương Trác không giận, ngược lại còn mỉm cười, theo bọn tôi vào chỗ ngồi.
Trên tầng này khá vắng người, ngồi ở vị trí gần lan can như này vừa hay có thể thấy được ca sĩ dưới tầng.
"Cậu ta đẹp trai ghê." Tôi vươn cổ nhìn xuống dưới.
Đó là một cậu thanh niên mặc áo kẻ caro màu đỏ, trông vẻ ngoài thì là kiểu trai đẹp vô cùng rạng rỡ. Lúc cậu ta ôm ghi
-ta hát còn có chút ngại ngùng, như thể chỉ cần đùa một câu cũng sẽ đỏ mặt.
Đỗ Kỳ nói: "Cũng tạm, miễn cưỡng được."
Tôi liếc mắt về phía Đỗ Kỳ, thầm nghĩ: Cậu yêu cầu cao quá rồi đó.
Đỗ Kỳ cổ vũ Lương Trác lên hát, Lương Trác bảo: "Chúng ta không thể uống mấy ly rồi hẵng hát được sao?"
"Thế anh mau uống đi!" Tôi đẩy ly nước trước mặt tới bên tay Lương Trác.
Lương Trác cười với tôi: "Sao cậu lại nhập bọn cùng nó rồi?"
Tôi nói: "Tôi chẳng nhập bọn của ai cả, anh đây là một đội quân."
Đỗ Kỳ nghe bọn tôi đấu khẩu, cười nghiêng cười ngả. Cậu ta cũng dễ cười thật đấy.
Chúng tôi gọi rượu. Cậu chàng đẹp trai đang hát dưới tầng cũng đã hát xong, đặt ghi
-ta xuống, chạy lên tầng.
Tôi hoàn toàn không thể ngờ được, cậu chàng kia vừa lên tầng đã lao về phía chúng tôi. Cậu ta đi tới, choàng vai Đỗ Kỳ một cách rất tự nhiên, rồi hỏi chúng tôi một cách tự nhiên không kém: "Thế nào? Gọi rượu chưa?"
Đỗ Kỳ kêu lên "Aiya", đẩy cậu ta ra: "Anh đừng có động chân động tay với tôi. Anh tôi đang nhìn đó."
Tôi chống cằm quan sát hai người bọn họ, có gì đó mờ ám ở đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!