"Thiếp thân Tiết Bích Đào thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Tiết Bích Đào gập người, váy sam nhẹ nhàng chuyển động, uyển chuyển hành lễ.
Sau khi được thị tẩm mới phải hành đại lễ, đấy là dấu hiệu chân chính đi lên sân khấu tranh đoạt tình cảm.
Còn những người bình thường bình thường, chỉ cần gập người làm lễ.
Lúc hoàng hậu kêu Miễn thì bên kia đã có người tấn công, che miệng cười:
"Ồ? Tiết thị? Chẳng phải là muội muội của Tiết bảo lâm được thị tẩm hôm qua sao? Bản cung nghe nói hai người là tỷ muội song sinh. Nhìn bộ dạng quả là tuyệt sắc. Khó trách hoàng thượng yêu thích."
"Được rồi. Lệ tần, ngươi lại đang nói bậy gì vậy." Hoàng hậu không nhẹ không nặng trách một tiếng, lại đối Tiết Bích Đào ôn hòa nói:
"Ngươi đứng dậy vào ngồi đi."
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương ân điển."
Ngữ điệu bình thường. Không thấy ý cảm kích khi được giải vây. Cũng không bị chuyện lúc nãy làm tức giận.
Lệ Tần mày liễu hơi trầm xuống, thầm nghĩ:
Thật bình tĩnh.
Nếu tỷ tỷ nàng ta cũng như thế, sợ là khó đối phó.
Không ai nghĩ rằng, Tiết Bích Đào đang cố gắng áp chế rục rịch trong lòng, không đếm xỉa tới. Nếu có thể, nàng thật muốn giống tính tình trong quá khứ nói một câu:
"Đẹp, muội muội, ngươi rất đẹp!"
Đáng tiếc không thể.
Nàng nghĩ có chút tiếc hận.
"Hoàng hậu nương nương của chúng ta quả nhiên khoan dung, chúng ta tài đức cái gì cũng không có. Nếu như mỗi ngày có thể theo nương nương học một chút, cũng là vô cùng may mắn."
Tiết Bích Đào vừa ngồi vào vị trí thấp nhất, chợt nghe thấy câu này, có chút kinh ngạc. Lệ Tần này năng lực thật lớn, ngay cả hoàng hậu nương nương mặt mũi cũng không cấp.
"Lệ tần cứ nói đùa. Ngươi nếu như không tài, sao có thể được thánh quyển hậu đãi?"
Lời này ngầm nói là, ngươi là đang nói hoàng đế háo sắc, chỉ coi trọng dung mạo chứ không coi trọng tài hoa phẩm đức của ngươi.
Trinh quý tần hôm qua Tiết Bích Đào thỉnh an gặp qua nghe vậy, cũng cười nói thêm một câu:
"Lệ tần muội muội muốn học thêm đức nghệ, sao không đi theo đức phi tỷ tỷ. Hai người ở gần, quan hệ cũng rất tốt. Không phải cũng tiện sao?" Nghe như đang lấy lòng.
Nghiên cứu kỹ, sẽ nhận ra vài phe phái.
Xem ra Lệ tần là người của Đức phi. Mà Trinh quý tần, đại khái là đứng về phe hoàng hậu.
Đức phi có mang hoàng trưởng tử. Mà tam hoàng tử của hoàng hậu lại chết trẻ. Chỉ còn lại một đại công chúa.
Phi tử địa vị cao đánh cờ, cũng không tới lượt các nàng nói chuyện.
Tiết Bích Đào mắt nhìn mũi, đoan chính ngồi một chỗ, giả như vô tâm.
Lệ Tần nghiến răng, Trinh quý tần! Các nàng là cùng lúc trúng tuyển vào cung. Gia thế tương đương, sủng ái cũng không phân biệt được thắng bại. Nhưng nàng so với mình vận khí tốt hơn, vượt lên trước sanh được tam công chúa.
Tuy là con gái, nhưng tốt xấu cũng có con nói dòng. Đế hậu cũng sẽ xem trọng liếc mắt một cái.
Nàng chậm chạp không có chỗ, mới bất đắc dĩ đầu phục đức phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!