Nắng mùa hạ mãnh liệt rọi xuống. Trong cung điện bài trí rất nhiều bồn đựng băng. Giữa mùa hè nhưng mọi người lại lạnh muốn đóng băng.
Hoàng đế khoanh tay từ ngoài đi vào, vừa vặn bị luồng khí lạnh kia nghênh đón. Xoay người nhìn lại, tiểu nữ nhân một thân sam tử xanh nhạt, trong tay cầm một cây cây quạt, đứng cạnh bồn băng hướng nơi hắn mà quạt tới
Chờ mình phất tay một cái, nàng liền đem quạt nhét vào tay cung nhân, hai tay nhấc váy vui vẻ chạy về hướng mình, yêu kiều ôm lấy cánh tay mình, tựa như mèo con mà cọ cọ.
"Hoàng thượng, lạnh hay không lạnh?" Bích Đào ngẩn khuôn mặt nhỏ lấy lòng, lông mi run rẩy.
Hoàng đế nhìn quanh, xung quanh chứa đầy bồn băng, không nói xa xỉ cũng đủ phô trương. Dù là không ai quạt, không khí trong phòng cũng đủ lạnh.
Hắn chỉ chỉ cái trán nàng, nói:" Chỉ biết khoe mã."
Từ ngày hôm qua nhìn thấy nữ nhân người đầy mồ hôi kia, hắn cả ngày cũng ăn không nổi. Phàm là nghĩ tới liền cảm thấy buồn nôn. Đều là vật nhỏ này hồ nháo làm hại mà. Nguyên bản hắn vốn không định đến, nghĩ muốn lạnh nhạt một lúc rồi nói sau. Nhưng trong đầu suy nghĩ một vòng, hắn cũng không tìm thấy được hậu phi nào có thể làm hắn ngừng buồn nôn, vẫn là phải tìm đầu sỏ để xử lý, ai bảo nàng thanh lương ngon miệng chứ.
Hắn cũng không thể vì nữ nhân kia mà ủy khuất chính mình.
"Băng của Lưu Hương uyển đều do nàng lấy đem tới trong này?" Hoàng đế thuận miệng hỏi.
Bích Đào chỉ đơn giản giải thích:" Người ta sợ nóng thôi mà." – Bộ dạng rất là đương nhiên.
Lại nhìn biểu tình hoàng đế, nàng cong mày cười nói:" Các nàng cũng không phải bảo vật của hoàng thượng nha, quan tâm làm chi." Lời này để cho người nghe thấy, không phải là khiến bọn họ mất mặt, mà chính là trực tiếp bóp chết bọn họ. Câu này là chỉ, chỉ có Bích Đào nàng là bảo vật, các nàng chỉ là cây cỏ gì đó! Đây không phải là khi dễ gì nha.
"Vật nhỏ." Hoàng đế cười mắng, xoa bóp hai má mềm mại của nàng, tâm tình hắn cũng dần dễ chiu hơn.
Hắn phất tay cho cung nhân lui ra, đem nàng ôm trong vòng tay, nhướng mày hỏi:" Gần đây có phải ăn cơm không ngon không? Thật nhẹ."
Bích Đào quen thuộc ôm lấy cổ hoàng đế, để hắn ôm nàng đem tới nhuyễn tháp, lầm bầm nói:" Hoàng thượng thấy nhẹ chứ người ta còn nghĩ là mập đó. Mỗi ngày đều ăn thuốc bổ, cũng không phải ăn vào bụng ngài, ngài tự nhiên nói thật đơn giản. Người ta đúng là mập thiệt mà!" Nàng nói xong lời này, mục đích chỉ có một, đó là không để hoàng đế nuôi nữa.
Nếu không phải nàng thêm mục "Thân thể nhẹ nhàng" thêm vài điểm thì đã bị dưỡng ập rồi. Nhìn hắn lúc đó làm sao mở miệng được!
Hoàng đế ném nàng lên tháp, kéo lấy cái chân nhỏ đang trên người mình, nói:" Từ từ nói chuyện, đừng quậy."
Bích Đào với tay lấy hạt anh đào trong tô ra, đưa tới miệng hoàng đế, mềm giọng nói:" Ghét bỏ người ta quậy phá thì không nói nữa là được. Hoàng thượng, đến ăn nè ~~" Thân thể nàng mềm nhũn dựa vào ngực hoàng đế.
Hoàng đế liền mở miệng ăn, nhân tiện cắn cắn đầu ngón tay trắng nõn.
Vật nhỏ không biết là làm sao lớn lên nữa, toàn thân không chỗ nào không mềm, mà ngay cả ngón tay cũng mềm thành một đoàn. Nếu đem nàng nuôi cho mập mập tròn tròn thì ăn càng thêm ngon miệng nha.
Có thể thấy được, vô luận Bích Đào xiên xỏ thế nào, thì chuyện bị nuôi ập cũng không thể phản kháng được.
Lại lấy thêm một viên, trong lúc lấy, Bích Đào đột nhiên nảy ra một ý tưởng tà ác. Ý, hình như đã lâu không chơi như vậy rồi nha. Trước kia lúc đia ra ngoài lêu lổng cũng thường làm chuyện này. Trong mắt nàng hiện lên tia giảo hoạt. Lấy một viên anh đào trong chén, bỏ lên miệng cắn, sau đó đút cho hoàng đế. Hoàng đế thấy nàng đút như vậy, rất có hứng trí ăn.
Mà nàng thì tại lúc hoàng đế ăn gần xong, liền đem phần cuống ăn vào miệng. Hai người cứ vậy đùa tới bất diệc nhạc hồ.
Hoàng đế lấy tay véo nhẹ trên lưng nàng, cười mắng:" Mèo tham ăn, thật sự là cái gì cũng ăn. Nhanh nhổ ra." Nhưng hai má nàng lại phồng ra, bộ dạng cũng không giống như là muốn nuốt vào.
Bích Đào lắc lắc thân mình không chịu, náo loạn một hồi, mới đưa đầu lưỡi phấn nộn phun ra. Cuống anh đào vừa nãy dựng thẳng đã bị bẻ cong, cuộn mình ở đầu lưỡi. Nàng hướng mặt lên trên, có thể nhìn thấy đáy mắt nàng có tia cười khẽ như hiến vật quý.
Hoàng đế trừng mắt nhìn, lúc lâu sau mới nói:" Thì ra bé ngoan của trẫm cũng không phải không có tài năng gì." Ít nhất đầu lưỡi cũng rất linh hoạt.
Ai đó nghe thấy, lập tức nhả ra, tay nắm thành quyền nện vào lòng ngực người đối diện, bắt đầu nháo:" Hoàng thượng khinh người! Người ta có mà!"
"Ồ? Trẫm như thế nào không biết nàng có? Còn giấu cái gì không nói hả?" Nắm tay của vật nhỏ thật mềm mại, đấm không đau, còn thực thoải mái. Hắn mừng rỡ hưởng thụ mỹ nhận, thỉnh thoảng lại chọc nàng, lạc thú vô cùng.
Bích Đào muốn nói, nhưng lại ngừng. Nàng chỉ tay về phía một phía. Hoàng đế hiểu ý, dựa vào phía sau, thong thả nhìn nàng chơi đùa. Bích Đào mang hạt anh đào tới, cười cười đem nhét vào miệng hoàng đế, không cho ra tiếng.
"Còn nữa, hoàng thượng nhất định thích." Khóe mắt nàng cong lại, lời nói mập mờ.
Sau đó, nàng bắt đầu phủ môi lên môi hoàng đế, mùi anh đào ngọt ngào nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, quấn lấy hơi thở nóng rực của hoàng đến. Môi đỏ mọng khẽ nhếch, dòng nước theo miệng chảy xuống từng giọt, có giọt rơi vào miệng hoàng đế, mùi vị anh đào thơm ngon vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!