"Nương nương, phu nhân đang ở bên ngoài, người xem...." Phụng Tử vén sa trướng lên, kêu cung nhân bê trà súc miệng và khăn lau mặt tới, giọng điệu ôn nhu cẩn thận, sợ làm kinh động tới chủ tử. Tiết Bích Đào đã nhiều ngày mơ màng ngủ, khó có lúc tỉnh.
Người bên ngoài tưởng nàng chưa khỏe, không dám gọi dậy. Kỳ thực là chính nàng cũng quên mất ngày tháng luôn rồi, lúc nào cũng làm ổ trong này, giường cao gối êm, nhân sâm hầu hạ. Dậy hay không dậy cũng chả khác nhau.
Nàng khẽ lên tiếng, nói:
"Bảo phu nhân chờ một lát."
Cũng không thể nhếch nhác vậy gặp người được, còn phải rửa mặt. May là Phụng Tử an bài cẩn thận, không cần nàng quan tâm nhiều.
Qua một khắc, Ông Mẫn mặc y phục đúng phẩm cấp theo cung nhân đi vào nội thất. Bà trước hành đại lễ, miệng nói:
"Thần Phụ Tiết Ông Mẫn khấu kiến nương nương, nương nương cát tường."
Tiết Bích Đào khoát tay bảo thôi.
Do mới dậy, sắc mặt nàng hơi tái nhợt. Ông Mẫn sau khi được bản thưởng tọa tức khắc quan tâm nói:
"Nương nương thân mình khỏe chưa?"
"Nương không cần quan tâm, con rất tốt."
Nàng suy yếu trả lời, mặc dù lộ vẻ tươi cười, cũng không đủ để người ta tin tưởng.
Phụng Tử kinh ngạc nhìn chủ tử. Vừa rồi chủ tử cũng không yếu tới vậy nha. Tiết Bích Đào liếc mắt qua, nàng hiểu ý dẫn cung nhân lui ra, chỉ chừa lại hai mẹ con Tiết Bích Đào ngồi nói chuyện.
Ông Mẫn lúc tiến vào đã chú ý tới trang trí trong phòng. Bên cửa sổ là một chậu bích đào bằng ngọc trắng, bên giường gỗ là một chậu hoa cúc, kiểu dáng thanh thoát, mùi hương tươi mát, khiến người ta bất giác thư thái. Tuy là đơn giản nhưng lại rất tinh tế, chất liệu gỗ hoàn mỹ, quả thật rất được sủng ái.
Lại thấy có một hàng cung nhân làm việc theo khuôn phép, đâu vào đấy, liền biết nữ nhi dạy người không tồi. Ngày xưa quả thật là coi thường nó rồi.
Bà cười thân thiết hơn một chút, cầm tay nữ nhi như trước đây, nói:
"Con chịu không ít khổ nhỉ?"
Trên mặt Tiết Bích Đào đỏ ửng, xấu hổ nói:
"Hoàng thượng đối với con rất tốt, mọi việc đều quan tâm, chưa từng chịu khổ ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Ông Mẫn vui mừng, nhưng trong khoảnh khắc lại có chút do dự, không khí bỗng nhiên đình trệ.
Tiết Bích Đào thấy thế, chủ động hỏi:
"Nương muốn hỏi chuyện của tỷ tỷ sao?"
Ông Mẫn không nghĩ rằng nàng lại thông minh như vậy, nhất thời đắn đo, không biết nên dùng thái độ gì đối với nàng, rất sợ nói ra lại thành lời chất vấn, khiến hai người nảy sinh hiềm khích. Nhưng quả thật bà rất quan tâm chuyện của đại nữ nhi. Bà vỗ vỗ tay Tiết Bích Đào, nói:"
Nương biết con tốt, nếu có gì không phải thì khẳng định là do đại tỷ của con. Nương ở ngoài cung, tin tức không thông. Ngày đêm nhớ thương các con. Vừa nghe nói con đẻ non, đại tỷ của con lại chọc giận hoàng thượng mà bị đưa vào lãnh cung, nương hận không thể lập tức tiến cung thăm các con.
May mà con hướng hoàng thượng cầu tình, nếu không nương hiện tại còn bên ngoài lo lắng suông.Hiện giờ thấy con khỏe mạnh, tâm của nương cũng vơi bớt một nửa. Cũng không biết chuyện của tỷ tỷ con...
"Bà nói một nửa lại im lặng. Tiết Bích Đào nghe vậy thở dài một hơi, muốn nói lại thôi. Ông Mẫn thấy vậy nói:" Nếu thánh thượng không cho con nói thì cũng không khó xử con, chỉ nói tốt hay không tốt là được.
"Tiết Bích Đào lắc đầu, cắn môi, bất đắc dĩ nói:"
Lời này quả thật không nên nói với nương, vì là chuyện riêng của hoàng gia, không nên truyền ra ngoài. Nhưng hoàng thượng cũng không ra mệnh lệnh cấm, so với việc để nương lo lắng, con nên nói thì tốt hơn.
"Ông Mẫn vội vàng nói:" Nương nương cứ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!