Không được. Tiết Bích Đào một ngụm cự tuyệt. Lát sau, nàng lại cảm thấy giọng điệu của mình hơi cứng rắn, cho nên, nàng gắp một miếng thịt cá đưa tới miệng hoàng đế, mềm mại cười:Ăn ngon lắm.
Hoàng đế còn chưa kịp nhíu mày thì cơn hờn giận đã bị nàng đẩy lùi xuống rồi. Hắn bật cười, chậm rãi ăn cá xong mới nói:Sao lại không được?
Tiết Bích Đào nhìn hắn, cắn cắn đũa, làm như không để ý
Hoàng đế nhìn nàng thay đổi bộ dạng tới đau đầu. Lúc nãy vừa nhín hắn cười, nháy mắt lại hờn dỗi. Hai tay hắn định tóm lấy vai nàng, nhưng tay còn chưa đụng tới thì nàng đã quay lại. Nàng giống như đã suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói:
"Không muốn nuôi đứa nhỏ của hoàng thượng và nữ nhân khác."
Hoàng đế bỗng nhiên xúc động, tim đập nhanh một cái.
Tiết Bích Đào nhìn giá trị kỹ năng đã lên tới năm mươi thì lẳng lặng vui vẻ. Từ khi hắn tận mắt thấy mình mất đứa bé, điểm đều tăng rất nhanh. Hoàng đế hiện tại đại khái là thích nàng đi?
Tuy rằng nàng cảm thấy như vậy thật có lỗi với hoàng đế, bởi vì hắn đối với nàng rất tốt. Bất quá, không muốn nuôi con người khác là sự thật, hẳn là không có vấn đề.
Hoàng đế vốn là muốn bồi thường nàng, thấy nàng không vui thì cũng từ bỏ. Vì thế, hắn cầm muỗng đút cháo cho nàng, sau đó nói:
"Vậy… nàng còn muốn gì không?"
Tiết Bích Đào tuy rằng đã ăn no, nhưng vẫn đem cháo cho vào miệng, hàm hồ nói:Muốn bồn tắm lớn. Ở cử không được dính nước, trên người rất bẩn.
Nàng ghét bỏ nhìn chính mình.
Hoàng đế hiểu rõ, tiểu nữ nhân này không chịu được đói, không chịu được bẩn. Hắn mở miệng dụ dỗ:
"Chỉ cần một tháng này không đụng tới nước, trẫm lập tức sai người làm cho nàng."
"Bẩn bẩn. Hoàng thượng sẽ ghét bỏ." Nàng khổ sở nói, giống như lời nói sẽ lập tức biến thành sự thật.
Hoàng đế lúc này cũng không bị nàng lay động, cường thế đáp:
"Nàng nếu dám tắm, đừng hòng trẫm lại đặt chân tới Phương Hoa các."
Tiết Bích Đào che miệng cười rộ lên, cười đến hoàng đế cũng khó hiểu.
"Vậy hoàng thượng phải đáp ứng ta hai yêu cầu thôi." Tiết Bích Đào cho rằng, thân là sủng phi, nàng phải làm công tác được voi đòi tiên chứ, vì thế mặt dày mở miệng.
Hoàng đế biết nàng trước nay cư xử rất đúng mực, rất ít làm hắn khó xử. Nhưng nàng hiện giờ không khỏe, muốn chọc nàng cũng không phải lúc, vì thế đáp ứng nói:
"Được, trẫm đáp ứng với nàng."
"Thiếp thân ở một mình rất buồn" Nàng nói nửa câu, thấy ánh mắt hoàng đế không tốt, lập tức sửa miệng:
"Lúc không có hoàng thượng thôi. Cho nên là, thiếp muốn để nương tiến cung thăm thiếp."
Hoàng đế gật đầu.
Đây là chuyện bình thường. Huống chi, tỷ tỷ nàng còn gặp chuyện không may, chỉ sợ nàng cũng không hy vọng mẫu thân sẽ oán hận mình.
Tiết Bích Đào nói xong một chuyện, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai:
"Còn có, thiếp thân hy vọng hài tử kia sẽ do An tuyển thị chính mình nuôi dưỡng."
Hoàng đế nhìn nàng.
Khóe miệng nàng có chút ướt, nhớ tới mẫu thân ở hiện đại cả ngày bận rộn, nàng có chút nhớ. Nàng buồn rầu cúi đầu:
"Dù sao cũng là do thiếp thân dùng con mình đổi lấy, thiếp thân hy vọng nó ít nhất có thể sống thật vui vẻ. Được ở bên cạnh mẹ đẻ của mình không phải là tốt nhất sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!