Nàng cầm cây quạt lên, lật mặt chữ ra xem, nhưng trên đó không hề có một chữ hay một nét vẽ nào, vô cùng sạch sẽ. Thưởng thức trong chốc lát, lại muốn để qua một bên. Lúc này, Vân Lũ vội vàng nói:
"Chủ tử cần thận, khung quạt làm từ trúc, giòn dễ nứt, đừng ném.".
Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ. Cuối cùng cũng sẽ đưa cho hoàng đế, phá hư cũng không tốt. Vì thế, nàng mở quạt ra, bày lên bàn.
Vì Sơ Hiểu bẩm báo, nói rằng có Tiết mỹ nhân tới chơi, nàng liền bỏ lại cây quạt, ung dung đi tới tiền thính tiếp đãi Khách quý.
Lúc gần đi, nàng lại xem xét, cảm thấy nếu vẻ một con gấu trúc đang gặm trúc thì có vẻ thú vị hơn.
Vẽ tranh trên quạt vẫn hợp hơn, vẫn là nên tặng hoàng đế tranh đi. Nàng phác thảo hình con gấu trúc mặt khờ trong đầu, khóe môi giơ lên.
"Quét sạch gấu trúc, ngươi sẽ thành quốc bảo." (Chắc có nghĩa là gấu trúc vốn quý hiếm, nếu diệt hết được nó thì bạn sẽ trở thành quốc bảo thay thế :)) )
Vậy xử lý hoàng hậu, nàng có thể thành quốc mẫu không nhỉ. À, quên đi, vị trí kia nhiều người giành lắm, nàng cũng không thích hợp.
Tiết Lục Ngạc hôm nay ăn mặc tương đối đơn giản, không còn nữa phần tiên nữ như trước, cảm giác ngạo nghễ lạnh như băng. Tay nàng cầm tách trà, thấy Tiết Bích Đào tới, khóe miệng thoáng cười, nói:
"Muội muội ban đầu mời ta tới Phương Hoa các, ta nghĩ rằng, vừa vào cung, công việc vặt vãnh nhiều nên phải tri hoãn. Hôm nay mới tới được, muội muội sẽ không không chào đón chứ?"
Tiết Bích Đào cười cười ngồi xuống, bưng tách trà ngấp một ngụm rồi nói:
"Ta còn đang muốn mượn hào quang của tỷ tỷ để được hoàng thượng để ý đây mà."
Ha, lâu lâu thấy cảnh nữ nhân cổ đại giả vờ cũng khá thú vị.
Nàng rất thích làm nền trong bầu không khí này, cho nên chỉ bưng trà lên uống, không có ý định mở miệng.(Câu này sẽ sửa lại sau)
Đáng giá tham khảo.
Sắc mặt Tiết Lục Ngạc lạnh xuống. Nhưng nàng hiện tại không được hoàng thượng coi trọng, lại nhận được lệnh của hoàng hậu, không thể không lấy lòng vị muội muội này.
Rõ ràng khi đó hoàng thượng tỏ vẻ rất hài lòng với nàng. Cũng không biết Tiết Bích Đào đã sử dụng thủ đoạn gì, khiến hoàng thượng quăng nàng ra sau đầu. Hoàng thượng không có khả năng để ột gia tộc có hai vị sủng phi, Tiết Bích Đào làm vậy cũng không có gì đáng trách.
Nhưng người đó phải là nàng.
Vì thế, nàng thở dài nói:
"Muội muội vẫn không tin tỷ tỷ ngày ấy không phải cố ý sao? Nếu không tin, tỷ tỷ đi tìm thái giám dẫn đường ngày đó, cùng hắn đối chất, chỉ hy vọng muội muội có thể tin tỷ." Nàng dừng một chút:
"Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột. Muội cũng từng nói, nương bảo chúng ta phải trông coi nhau, không phải ghen ghét nhau."
"Tỷ tỷ nói là tiểu thái giám hôm đó?" Tiết Bích Đào buông ly trà xuống, tư thế ung dung. Từ xa nhìn tới, đầu ngón tay nàng đỏ rực.
Do mấy ngày gần đây lúc trên giường, nàng sống chết giấu tay đi, không cho hoàng đế nổi lên ác tâm thưởng thức bộ dạng nàng đổ máu như lần trước.
Tiết Lục Ngạc thấy nàng hỏi vậy nhất thời không kịp phản ứng, nhưng vẫn nói:
"Đương nhiên là hắn. Mặc dù hắn là người của hoàng thượng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, chúng ta cũng muốn để hoàng thượng xử cho công bằng. Nếu hắn gọi phân vị thì đã không nhầm người rồi."
Ngụ ý là, đều là do tiểu thái giám kia muốn nịnh bợ, chỉ gọi chủ tử mà không gọi phân vị.
Tỷ tỷ nghĩ sai rồi. Tiết Bích Đào cười:
"Hoàng thượng tự nhiên sẽ xử lý công bằng. Tiểu thái giám kia đã sớm bị hoàng thượng thưởng trượng hình, thật không cần tỷ tỷ nhiều lời."
Tiết Lục Ngạc ngưng một lúc lâu mới nói một câu:Như vậy thì tốt.
Tiết Bích Đào bỏ quả anh đào trong dĩa vào miệng, nhả hột ra rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!