Chương 33: Thọ Vương.

Sau khi thánh giá hồi cung, tin tức Tiết tiệp dư vì có công cứu giá nên ban thưởng phong hào "Trân" truyền ra, mọi người nhất thời đều không kịp phản ứng.

Tiết tiệp dư tựa như một bước lên trời. Từ lúc vào cung đã tấn chức không ngừng còn chưa nói, làm bạn giá đi săn cũng có thể cứu hoàng thượng một mạng, nhờ vậy mà được hưởng phong hào, quả thật là phúc trạch thâm hậu. Cũng có người nói, với trình độ sủng ái của hoàng thượng đối với Trân tiệp dư, chuyện cấp phong hào bất quá là chuyện sớm muộn mà thôi. Không biết việc cứu giá là thật hay giả, dù sao cũng không ai thấy được quá trình ngày hôm đó.

Mà một chữ "Trân" lại khiến mọi người hung hăng ghen tị. Nguyên nhân là, tiền triều cũng có một vị sủng phi có phong hào là "Trân". Vị hoàng đế kia đối xử với nàng như trân bảo, thương yêu vô cùng. Dù rằng không được hưởng hậu vị, nhưng có nữ nhân nào lại không ảo tưởng về sủng ái của đế vương?

Dù sao việc này cũng là việc của tiền triều. Nếu không các nàng còn phải hoài nghi ý đồ của hoàng thượng mất.

Trong hậu cung đang sôi nổi nhiều việc thì trên triều cũng vì Thọ vương tự tiện tiến kinh mà nổ tung.

Hai hàng thị vệ nghiêm chỉnh nhanh chóng đem đao quét qua, ngăn trở dân chúng đang tò mò hay kính sợ la hét ầm ĩ để dọn đường.

Không lâu sau, "Lộc cộc lộc cộc." Tiếng vó ngựa vang lên. Lọt vào tấm mắt là bốn con tuấn mã đi trước, phía sau là một chiếc xe trạm khắc tinh xảo, xa hoa sang quý phi thường. Màn xe bị nhấc lên một góc, ánh mắt hắn đạm mạc đảo qua. Như thấy được chuyện gì thú vị, hắn hơi mím môi, sau đó lại buông màn.

Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng không ít người đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn. Khuôn mặt thon gọn, môi mỏng khép chặt. Nếu có người bắt gặp đương kim thiên tử đi qua nơi này, sẽ phát hiện ngũ quan của hai người có vài phần tương tự, duy chỉ có khóe miệng kia là toát lên vài phần giảo hoạt.

Đột nhiên, một nữ tử phá tan phòng tuyến của thị vệ, thẳng tắp quỳ tối trước mã tiền, khiến xa phu phải ngừng lại, hai tây nắm chặt dây cương, tuấn mã bị dừng đột ngột, chân trước giơ cao lên, ngửa mặt lên tời kêu một tiếng.

Nữ tử kia giờ phút này cũng bị dọa sợ, sợ con ngựa đó sẽ đạp vào mình.

"Chuyện gì?" Người trong xe nhàn nhạt hỏi.

Xa phu sau khi trấn an ngựa xong, nghe câu này liền lập tức xoay người đáp:" Khởi bẩm vương gia, có người cản trở xe ngựa."

Còn chưa chờ vương gia lên tiếng, nữ tử xiêm y rách nát lập tức dập đầu khóc:" Xin vị công tử này thứ tội. Tiểu nữ tử trong người không còn đồng nào để an táng phụ thân, bán mình chôn cha lại không người để ý. Mong rằng công tử tích chút công đức, cho tiểu nữ có thể an táng phụ thân, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của công tử."

Nàng một phen nói xong, ngẩng mặt lên, lông mi rũ xuống, nước mắt ước nhẹp hai má, tẩy sạch đi khuôn mặt đầy bụi, hé ra hai gò má xinh đẹp như hoa. Vết đỏ trên trán lại càng khiến người ta đau lòng,

Vài công tử nhà giàu vừa rồi còn cười nhạo thì bây giờ không khỏi hối hận, thấp giọng mắng mình không có mắt nhìn mỹ nhân, tự nhiên bỏ lỡ cơ hội.

Ai biết nàng mặt xám mày tro quỳ dưới đất lại có dung nhan tuyệt lệ như vậy chứ.

"Ừ, Hồ Bị, lấy khế ước bán mình đưa cho nàng kí đi."

Người trong xe ngựa đáp ứng cực kỳ rõ ràng, khiến cho đám công tử nhà giàu tức không thôi. Vừa rồi nghĩ rằng, nhìn vào thế trận này, bên trong nhất định là nhà quyền quý trong kinh, giai nhân mỹ nữ gặp qua vô số, sẽ không coi trọng diện mạo cỡ này, bọn họ không chừng còn có cơ hội.

Không nghĩ rằng người này thật sự coi trọng nàng ta.

Nữ tử kia cũng cực kỳ vui mừng, nàng tiên tục dập đầu:" Công tử thiện lương, tiểu nữ tử đa tạ công tử."

Hồ Bị lĩnh mệnh. Hắn phải bảo vệ an nguy của vương gia, tự nhiên không thể rời đi, liền gọi một gã thị vệ tới, phân phó hắn đi làm.

Chờ mọi người cảm thấy xem diễn đủ rồi (bất quá là tiết mục nam nhân quyền quý phát thiện tâm coi trọng nữ tử mà thôi), chợt, từ trong xe truyền tới một câu nói.

"Chờ viết xong rồi thì cho nàng năm mươi lượng bạc, sau đó đem khế ước bán thân đến Di Hồng viện đi." Hắn dừng một chút, giọng điệu quỷ dị nói:" Ngươi nếu làm trâu làm ngựa thì không cần cuộc sống của người nữa."

Trâu ngựa không phải để người ta cưỡi sao? Vào thanh lâu, tự nhiên là ngàn người chẩm, vạn người cưỡi.

Lời nói tự phụ như thế khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cảm thán cô gái này thật đáng thương. Làm nô tạ thì còn có cơ hội thoát thân, làm tốt còn được người ta coi trọng. Mà tiện tạ nếu muốn hoàn lương thì thập phần gian nan.

Chắc là vị nữ tử này giữa đường chặn xe đã khiến vị quý nhân này tức giận, nếu không sao phải lưu lạc đến tận đấy. Mọi người đều nghĩ.

Giờ phút này, khuôn mặt nữ tử vốn đang vui sướng hiện tại đã trở nên trắng bệch. Toàn bộ kế hoạch nàng đều đã chuẩn bị rất tốt, tuy rằng không biết người trong xe ngựa là ai, nhưng chỉ cần quyền quý là được. Cha nàng khi còn sống cờ bạc thua cả gia sản, nàng không có tiền trả nợ, dung mạo này lại khiến bọn du côn vô lại theo dõi. Nàng muốn bảo vệ mình, muốn nửa đời sau trôi qua tốt, nhất định phải lấy dung mạo làm mồi câu. Chỉ cần câu được một con cá lớn, lo gì việc này không thể giải quyết?

Dung nhan xuất chúng, có gan cản xe, lại thêm bộ dạng nhu nhược tương phản, nàng không hiểu, quý nhân này thật sự không thích cái lạ sao? Dù là chướng mắt thì cũng không nên đem nàng ném vào thanh lâu chứ.

Nàng rốt cuộc đã làm gì chọc giận vị quý nhân này?

Không ai đoán được chân tướng rằng, nếu không phải người trong xe trước đó ra ám hiệu, nàng ta chỉ là một nữ nhân, sao có thể vọt tới trước xe ngựa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!