Chương 31: Thích Khách

A, bạch hồ! Đôi mắt của Tiết Bích Đào sáng lên, dõi theo bóng con hồ ly trốn trong lùm cây phía trước. Từ khi nàng bị con hồ ly nhỏ kia đưa tới chỗ này, thì khi nhìn thấy da lông hồ li, nàng đều có loại xúc động muốn lấy tên bắn nó.

Nàng giương cung muốn bắn, lại bị hoàng đế đang cùng nàng sóng vai ngăn lại.

Muốn da hồ ly sao?

"Dạ! Muốn lấy lông làm khăn choàng." Tiết Bích Đào chưa thu dây cung lại, nghi hoặc nhìn hoàng đế:

"Hoàng thượng cũng muốn sao?"

Hoàng đế tiện thể cầm tay nàng, lòng bàn tay có chút thô ráp cọ cọ vào mu bàn tay mềm mại của nàng. Trong lòng hắn nghĩ, mấy ngày nay không chạm vào, không biết là khó xử nàng hay khó xử chính mình nữa.

Còn chưa đợi Tiết Bích Đào cảm thấy không khí có chút quỷ dị thì hắn đã thu hồi tay, nói với Hùng Nghiêu:Đi bắt đi.

Khi quay đầu lại thì thấy Tiết Bích Đào đang chu chu cái miệng nhỏ. Hắn dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy hỏi nàng:

"Bé ngoan, nàng muốn mang khăn choàng cổ thủng lỗ sao?"

Mở miệng ra là giễu cợt.

Tiết Bích Đào lúng túng.

Được rồi, tên quả thật có thể bắn rách lông. Chẳng qua là, nàng căn bản không thật sự muốn khăn choàng mà!

Chờ Hùng Nghiêu chuẩn bị tốt dây thừng để bắt con hồ ly kia thì Tiết Bích Đào đã giành lấy, hất cằm nói:Để ta tự bắt.

Hùng Nghiêu không đổi sắc mặt, nhìn hoàng đế xin chỉ thị. Hoàng đế cười cười gật đầu, toàn bộ giáp mã đều thối lui ra sau.

Tiết Bích Đào làm thành tư thế như nhắm bắn, nhắm vào cổ chắc là được, không khác trong trò chơi cho lắm. Nàng tràn đầy tin tưởng nhìn chằm chằm hồ ly, sao đó quăng dây

Chờ a chờ, chờ a chờ, chờ một hồi lại phát hiện ra, dây thừng đã biến mất tiêu.

ha ha ha ha. Người bên cạnh hoàng đế thấy rõ toàn bộ quá trình đi săn của nàng, lại nhìn thấy sợi dây thừng mềm nhũn rơi cách con hồ ly ba trượng, mà chánh chủ thì lại đang tràn đầy mong đợi nhìn con hồ ly thì rốt cục nhịn không được mà cười ra tiếng.

Tiết Bích Đào thu ánh mắt trở về, rốt cục hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Buổi sáng chưa ăn no!" Nàng đúng lý hợp tình nói. Nhưng trong lòng đã sớm nhục muốn chết, không có mặt mũi nhìn người nữa a a a!

Tên có dây tiếp lực, nàng không cần phải tốn sức lắm. Nhưng dây thừng thì khác, hoàn toàn là nhờ vào lực cánh tay và kỹ thuật ném, cho nên phần lớn nữ tử đều làm không được.

Nàng quay đầu nhìn đội thị vệ theo sau.

Những thị vệ này vừa nhìn đến ánh mắt quỷ dị của nàng thì cả người run lên, nhất tề cúi đầu. Tổ tông này lại muốn làm gì đây.

Trong lòng đang thầm đoán thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Hoàng thượng, chỗ hoàng thượng thiếu nhiều thị về lắm sao?"

Hoàng thượng cũng thật ác độc mà phối hợp với nàng:Làm sao vậy?

"Thiếp thân lo lắng, thiếp thân mà đem bọn họ chôn xong thì không còn ai để ngài sai sử nha." Nàng nũng nịu nói với hắn, hoàn toàn là một bộ dạng ' Đều là suy nghĩ cho ngài đó.'

Đúng là đang sắm vai gian phi.

"Ái phi của trẫm quả nhiên vì trẫm suy nghĩ." Hoàng đế thực cảm động, nói:Một khi đã vậy...

Hoàng thượng! Một đám người cùng quỳ xuống kêu lên.

Chỉ có Hùng Nghiêu không chút hoang mang xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, trên mặt không thấy dao động, chắp tay nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!