Tiết Bích Đào xốc một góc màn xe lên, phóng tầm mắt ra xa. Vó ngựa hoàng gia nghiền bước qua như những tấm đệm cỏ, lộp cộp băng qua những thảo nguyên rộng lớn. Ven đường là những con sông, hồ nước trong xanh, dưới ánh mặt trời lại lung linh tỏa sáng, trong suốt tới nỗi có thể nhìn thấy đáy.
Một lát sau, thân xe lay động, trong phút chốc, cảnh rừng rậm và thảo nguyên lồng vào nhau hiện ra trước mắt.
Cánh rừng bao la hòa với đồng cỏ xanh mướt thành một khối, đẹp đẽ hùng vĩ vô cùng,
"Chủ tử, xuống xe thôi." Vân Lũ thấy Tiết Bích Đào còn đang ngắm cảnh thì nhắc nhở nói.
Lần này bạn giá xuất hành rất giản lược, cho nên nàng chỉ dẫn theo một mình Vân Lũ, ba nha đầu còn lại đành phải cúi đầu khép mắt, uể oải ở nhà.
Nhưng, nguyên nhân một phần cũng là do nàng chưa quen quy củ, Vân Lũ mặc dù chưa từng tùy giá nhưng cũng đã ở trong cung lâu rồi, so với nàng biết nhiều điều hơn, có thể sử dụng được. Ba nha đầu kia này mới không còn cách nào khác, bất mãn thu thập hành trang.
Vân Hương gần đây càng làm cho nàng có cảm giác kỳ quái, nhưng mà dù nàng có vận dụng thế lực của gia tộc tìm hiểu tới đâu thì cũng không tìm ra được gì. Nàng liền chỉ có thể dặn ba nha đầu ở nhà quan sát nàng ta một chút, không thể nhân lúc mình không ở nhà mà để người ta chui vào chỗ trống.
Tiết Bích Đào vừa xuống xe thì đã thấy cung nhân thị vệ nhanh chóng chuẩn bị này nọ, xây dựng chỗ ở tạm thời, nhóm lửa nấu cơm.
Hùng thị vệ.
Vân Lũ gọi một người đi ngang qua, hỏi:
"Ngài có biết Tiết Tiệp dư được ở chỗ nào không?"
Tiết Bích Đào nhìn theo tầm mắt Vân Lũ. Người nọ có một khuôn mặt cương nghị, khí vũ hiên ngang, bên hông đeo một chuôi dao, có vẻ chính khí nghiêm túc.
Người như vậy lại chỉ là thị vệ sao?
Tiết Bích Đào có chút kinh ngạc. Chờ Vân Lũ nói chuyện với hắn xong thì nàng mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Chủ tử có từng nghe qua Kiến An hầu phủ?"
Tiết Bích Đào gật đầu:Đương nhiên. Mẫu thân đã từng nhắc qua.
"Vậy chủ tử có biết, thế tử gia của Kiến An Hầu phủ chính là người hầu của hoàng thượng, được phong làm ngự tiền hành tẩu, nhận bổng lộc của nhất đẳng thị vệ." Vân Lũ giải thích:
"Cũng chính là vị Hùng thị vệ ban nãy."
Nếu không phải được chủ tử sủng ái, nàng lại là nhất đẳng nữ quan thì thế nào cũng không dám tiến đến hỏi thăm rồi.
Nhưng đã làm việc ở trước mặt Thánh thượng thì phải hiểu rằng nên cấp cho Phương Hoa các vài phần thể diện.
Hắn họ Hùng?
Tiết Bích Đào hiểu ra, tiện đà hỏi một câu.
Vân Lũ kinh ngạc:
"Vâng, nghe nói tên là Hùng Nghiêu."
Tiết Bích Đào dựa vào vách xe ngựa. Cái tên này vừa nghe thấy liền liên tưởng tới một mãnh nam, nhưng nhìn hắn bộ mặt tuấn tú, sắc mặt lạnh nhạt, không chút nào liên quan tới hình ảnh nàng tưởng tượng.
Thật sự là một mỹ nam.
An bài thỏa đáng xong, chúng kỵ binh hạn chế phạm vi, vây lại thành một vòng nhỏ. Sau đó, họ giả thành giọng hươu cái đang động đực, hấp dẫn hươu đực tới.
Ngày đầu tiên chính thức mở màn với việc săn bắt những động vật hiền lành. Từ ngày hôm sau thì bắt đầu đuổi vào rừng rậm tìm những con mãnh thú. Đương nhiên, Lễ khánh công để khích lệ mọi người là không thể thiếu, kiểm kê số lượng con mồi để mà theo đó ban thưởng.
Tiết Bích Đào hoạt động tay chân, chuẩn bị luyện tập cho cái thân thể lười biếng này một chút.
Lần trước tuy nói chọc tới bệnh chung của hoàng đế – bệnh đa nghi, nhưng kỹ năng thực kỳ lạ là tăng lên tới tận năm điểm. Vì lòng tham của nam nhân, nữ nhân luôn phải bày ra rất nhiều loại diện mạo mới có thể thu phục họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!