Chương 3: Tuyển Tú

"Truyền chi nữ của Lễ Bộ Thượng thư, Tiết Lục Ngạc, Tiết Bích Đào. Chi nữ của Văn Hoa Điện đại học sĩ Phó Ôn Bội, chi nữ của Lai Bộ Tả Thị Lang Bùi Duẫn Nhân, Thái thường tự Hiểu Khanh chi nữ Cổ Chân Chân yết kiến"

Những tú nữ bị điểm danh đứng dậy, một hàng năm người ra khỏi sườn điện, đi vào chính điện.

Tiết Bích Đào lục trí nhớ một hồi, cuối cùng cũng biết được kiến thức về lễ nghi, vội vàng coi qua, cử chỉ không tính là quá đột ngột.

Bình thân Trên đầu truyền đến thanh âm trầm thấp hùng hậu, giàu từ tính.

Đây là đại điện của đế vương, càng có vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.

Năm người lên tiếng trả lời, lã lướt đứng dậy.

Đều là dáng người thướt tha như ngọc.

Vị trên kia tầm mắt đều dừng lại ở nhị nữ Tiết gia, có ngạc nhiên, có tò mò đánh giá.

Chỉ thấy hai người giống nhau mặc xiêm y màu lam, đều là khuôn mặt phù dung lạnh như băng, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy khác biệt.

Sao có thể không nhìn thêm vài lần?

Tiết Bích Đào cảm thấy áp lực lớn trên người mình, liền biết kế này đã thành công.

Mới gặp mặt, ấn tượng nhất là tướng mạo, cử chỉ. Phải thật đặc biệt, không bị chôn vùi giữa đám đông

Sự khác biệt của tỷ muội Tiết gia, tin rằng hoàng đế đã chú ý tới.

Như vậy, chúng phi tử địa vị cao cũng không dám dựa vào dung mạo mà kiêng kị, không vào đêm tân hôn lôi ra một đống quy cũ vô lý. [???]

Nếu bị gạch tên khỏi danh sách, hoặc là thụ phong cấp độ thấp nhất, phẩm chất rất kém, hoặc là không có gì cả [Chém T^T]

Ở các triều đại, tỷ muội song sinh vào cung làm phi không phải không có, nhưng nếu không phải là hoạt bát hướng ngoại, thì chính là tính tình khác nhau.

Vả lại, ở triều đại này đây là đôi đầu tiên, là lần tổng tuyển cử thứ hai sau khi hoàng đế lên ngôi.

Bởi vậy biểu tình hiện tại của hai người khiến hoàng đế cảm thấy mới mẻ.

Đầu tiên, nội thị kêu tên Lục Ngạc, nàng tiến lên, chưa đợi hành đại lễ, chỉ vừa khom người liền được miễn.

Vừa nhìn lên cũng không thấy ánh mắt dao động, lại càng không sợ hãi hay khẩn trương, chính là bộ dạng lạnh nhạt vô cầu.

Hoàng hậu liền nhìn hoàng đế mỉm cười:

"Thật là một người trầm ổn."

Hoàng đế vuốt cằm:Vậy lưu lại đi

Nội thị tuyên thánh ý, lại bảo Tiết Bích Đào bước ra khỏi hàng.

Tiết Bích Đào hành lễ nạp thái, tạm thời đem suy nghĩ áp chế.

Chậm rãi ngẩng mặt lên cười, cắn cắn môi lần nữa, rồi mới nhẹ nhàng thả lỏng, nhất thời khác với bộ dạng lạnh lùng của Lục Ngạc.

Môi đỏ mộng trên khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt lạnh lùng biến thành dịu dàng gợn sóng, sắc thái đối lập cực hạn, làm người ta như thêm đui mù.

Hoàng hậu vẫn đoan trang hiền lành ngồi tại chỗ, còn lại vài vị phi tần cũng không thấy biểu tình gì, chỉ là kín đáo muốn bẻ đứt cả móng tay.

Tất cả đều có cùng suy nghĩ, người này nếu không phải thân mình ốm yếu. Sợ rằng không phải kẻ dễ coi thường.

Trong lòng liên nâng lên cảnh giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!