Chương 24: Tính Kế

"Nương nương, hôm nay đeo "Sai thượng điệp song vũ" sao?" Chỉ Tử cầm lên một cây trâm hổ phách song điệp búi thử lên tóc Hiền phi, cười hỏi.

"Chẳng qua chỉ là hai con bướm quấn nhau, ngươi vậy mà cũng học theo người ta giả bộ văn nhã." Hiền phi trêu ghẹo nàng. Hai chữ "văn nhã" từ miệng mình nói ra thật khiến nàng nhớ tới vị Tiết tiệp dư ở Trữ tú cung kia.

Trong một tháng, từ lục phẩm nhảy lên tứ phẩm. Chậc, nàng quả nhiên không nhìn lầm, nàng ta quả thật là người có bản lĩnh.

Bất quá lúc đó mình thử qua nàng, nàng ta cũng không cảm kích. Có thể thấy nàng ta còn có chủ kiến, sớm đã nghĩ tốt con đường này nên đi thế nào.

Có chút khó giải quyết, nhưng cũng rất có hứng thú khiêu chiến.

"Nô tỳ cũng không phải nói thơ với nương nương. Nô tỳ đây là đang kể lại chính xác cảnh diễn ra ở hoa viên hôm nay đó." Chi tử cười gian xảo nói.

"Lại có chuyện gì lọt vào cặp mắt cá vàng của ngươi đây?" Ý trêu chọc của Hiền phi ngày càng đậm, chờ Chi Tử không chịu thua dậm chân, nàng lại lên tiếng "Ai bảo ngươi ánh mắt quá rộng, cứ gặp chuyện là mắt mở to như mắt cá vàng, cũng không thể trách ta đây lại nghĩ như vậy."

Chi Tử vội vàng kể chuyện, sợ chủ tử còn muốn dùng từ kì quái gì để miêu tả nàng:" Nô tỳ nhìn thấy Tiết tiệp dư và Bùi bảo lâm. Mặc dù thường ngày Tiết tiệp dư đối với Bùi bảo lâm không thân thiện lắm, nhưng tóm lại cũng khác với những người khác. Không nghĩ tới Bùi bảo lâm vì tranh thủ tình cảm cho Phó bảo lâm mà nháo thành như vậy…"

Giọng nói của nàng thanh thoát, giả sử người khác có nói nàng vui sướng khi người gặp họa thì khi nhìn bộ dạng tiếc hận thở dài của nàng lại cảm thấy nàng là vô cùng thiệt tình.

Nàng mặc dù thích xem cuộc vui nhưng thường xuyên sẽ đem mình hòa vào người trong cuộc để suy nghĩ. Không giống những người khác chỉ thích xem náo nhiệt.

Hiền phi sau khi nghe xong, hâm mộ nói:" Nàng ta sống thật thoải mái."

Chi Tử nhắc nhở:" Nương nương, ngài muốn cũng có thể mà. Ngài chính là hiền phi trong tứ phi, chỉ kém một chút so với Đức chủ tử thôi."

"Làm gì đơn giản như vậy." Hiền phi cười ôn hòa, tựa như đang nhìn một đứa nhỏ ngây thơ nghịch ngợm "Vì là tứ phi nên mới phải làm gương. Bản thân ta lại không con cái, nếu làm quá mức sẽ khiến gia tộc mang họa. Các nàng thì không giống, người khác nhiều lắm là cho rằng họ trẻ tuổi không hiểu chuyện, sẽ không trách cứ."

Vì dưới gối nàng không có nữ nhi, cho nên khi gặp Chi Tử xinh đẹp hoạt bát thì rất vui mừng. Ngày thường cũng không trói buộc nàng ấy cái gì nên mới dưỡng ra được cái tính tình tùy tâm như vậy. Nhưng Chi Tử rất được lòng người. Dù nàng ấy tùy tâm nhưng chưa từng đem lại tai học gì cho nàng, nàng cũng quyết tâm sẽ coi nàng ấy như nữ nhi mà nuôi dưỡng.

"Nương nương có già đâu." Chi Tử lẩm bẩm " Cũng không biết tại sao hoàng thượng lại hiếm tới chỗ của nương nương…"

"Ngươi đó, một cô nương chưa gả mà dám nói mấy lời như vậy." Hiền phi duỗi ngón tay ngọc điểm vào trán nàng "Cũng không biết e lệ."

Nàng tựa như không quan tâm việc có thánh sủng hay không.

"Nương nương…." Chi Tử vì nàng mà căm giận.

"Dong dài, cài trâm cho ta đi." Hiền phi xoay người nhìn vào gương đồng khắc phù dung, không nhìn nàng nữa.

Ở Trữ Tú Cung.

"Nương nương, chỗ Tiết tiệp dư…" Tố Nga đem chuyện người dưới vừa báo cáo nói lại cho Trinh quý tần, có phần hơi do dự. Dù sao các nàng cũng là người của Trữ Tú Cung.

Trinh Quý tần đang cầm một quân cờ trắng, chăm chúng nhìn bàn cờ gỗ. Lúc lâu sau, nàng lên tiếng "Đã bộc lộ tài năng, tùy nàng ta đi."

"Vâng."

Lát sau, nàng đi thêm một nước cờ, nói "Coi chừng tốt chỗ của An tuyển thị. Người ngoài hiện tại nhìn không phải nàng mà là đứa bé trong bụng. Đừng đễ người khác thừa cơ hội."

"Nương nương yên tâm, nô tỳ nhớ rõ." Tố Nga thấy chủ tử không còn hứng chơi cờ bèn gọi người ôm tam công chúa đến chơi đùa với chủ tử.

Vũ Hương các.

"Chủ tử, tuy nói đã qua lập xuân nhưng thời tiết hôm nay vẫn chưa ấm lại đâu, đừng ngồi cạnh cửa sổ." Tinh Tinh có chút lo lắng nhìn chủ tử nhà mình liều mạng ngồi ngay đầu gió, bèn khuyên nhủ.

"Biết rồi." Vẻ mặt nàng mờ mịt như không nghe thấy gì. Nửa ngay sau, nàng mới gọi một tiếng "Tinh Tinh."

Tinh Tinh nhanh chóng tới bên cạnh trả lời:" Chủ tử?"

"Hoàng gia không phải coi trọng nhất là huyết mạch sao?" Nàng vỗ vỗ bụng, cười dịu dàng, sau đó lại có chút ngỡ ngàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!