Chương 20: Cung Yến (Hạ)

"Hoàng thượng nói vậy cũng là muốn cho Tiết tỷ tỷ cơ hội thể hiện bản thân, tỷ tỷ sao còn không mau tạ ơn?" Mẫn tài tử bên dưới đã sớm rục rịch, lấy khăn che miệng cười khanh khách thành tiếng.

Ban đầu nghĩ rằng đại công chúa có thể giáo huấn nàng ta một trận, không nghĩ rằng hoàng thượng biểu ca lại che chở nàng ta như vậy.

Lúc này chính miệng biểu ca nói lời vàng ngọc, nàng đương nhiên phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội này.

Hừ, chờ Tiết quý nhân bị bêu xấu, để biểu ca nhìn thấy cũng rất tốt. Nữ nhân hắn hiện sủng ái cũng chỉ có như thế.

Tiết Bích Đào liếc nàng một cái, nếu không phải đang tại cung yến, nàng đã sớm quăng qua một câu Nhiều chuyện!

Nữ nhân này quả thật không có lúc nào yên lặng.

Nếu miệng vàng của thánh thượng đã mở, nàng cũng không thể yêu cầu hắn thu hồi lời nói. Tác phong của nàng trước sau như một: Nếu đã không từ chối được thì dùng toàn lực ứng phó đi.

Tiết Bích Đào bước xuống bậc thang tạ ơn.

Cung nhân đã sớm đưa tới đàn tới. Nàng đứng một bên, cười thuần khiết nói với Phó bảo lâm

"Thiếp thân còn chưa nổi lên cảm xúc, trước mời Phó bảo lâm."

Phó Ôn Bội cũng không khách khí.

Dù sao cũng là nàng Khiêu chiến trước, để nàng đàn trước cũng rất tốt.

Nàng rất có lòng tin đối với cầm nghệ của mình.

Nàng nhẹ nhàng mơn trớn cây đàn tranh tao nhã, tĩnh khí ngưng thần. Cảnh tượng trước mắt dần dần biến mất, chỉ còn cảm nhận được từng con gió bắc, cùng mai vàng đang nở rộ.

Nhạc còn chưa có, tình đã tới.

Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nhẹ nhàng gẩy dây đàn:

Mai hoa nhất lộng đoản nhân trường

(Đùa với Mai lần đầu đau lòng ta)

Mai hoa nhị lộng phí tư lượng

(Đùa với Mai lần hai suy nghĩ phí)

Mai hoa tam lộng phong ba khởi

(Đùa với Mai lần ba sóng gió nổi lên)

Vân yên thâm xử thủy mang mang

(Mây khói miên mang nước bồng bềnh)

*Bài hát tên là Mai hoa tam lộng, các bạn search google nghe thử ha :3

Rõ ràng là một nữ tử ôn nhu uyển chuyển, giờ phút nàng tiếng đàn của nàng khiến người ta như nhìn thấy một đóa hoa mai đang ngẩng cao đầu, tư thái bất khuất cao ngạo, phẩm cách cao thượng.

Quả thực khiến người ta không thể không thán phục.

Tài nghệ vốn đã tinh xảo, tâm tình lại càng khó có được.

Hoàng đế sau khi hỏi Triệu Trung Tín xong cũng kinh ngạc. Ở Cảnh Dương cung hắn chỉ nhớ có muội muội của hoàng hậu là Nghi tài tử, người có cử chỉ giống Tiết Bích Đào là Bùi bảo lâm. Còn Phó bảo lâm này, hắn không hề có ấn tượng.

Dù sao nàng ta có họ hàng với Hiền phi, địa phương không khiến người chú ý, hắn đương nhiên cũng sẽ không đặt trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!