Chương 14: Chỉnh Đốn

Hôm sau khi Tiết Bích Đào tỉnh dậy, sờ sờ giường cảm thấy lạnh lẽo, hiển nhiên là người bên cạnh đã đi từ lúc nào rồi.

Nàng giương giọng gọi:Phụng Tử.

Phụng Tử cúi đầu vào, chỉ hơi hơi giương mắt nhìn nàng, bởi vì quy củ trong cung không cho phép hạ nhân đối mặt với chủ tử.

"Nô tỳ ở đây, chủ tử có gì phân phó?"

"Giờ nào rồi? Hoàng thượng đâu?"

"Hồi chủ tử, bây giờ là đã là giờ Tỵ. Hoàng thượng giờ Thìn đã rời khỏi. Trước khi đi có nói ngài hôm qua mệt muốn chết rồi, cho nên bảo chúng nô tỳ chớ đánh thức ngài. Chỗ của hoàng hậu nương nương cũng đã kêu Triệu công công đi thông báo qua, ngài không cần lo lắng."

Phụng Tử thoáng nhịn cười, vì chủ tử nhà mình được sủng ái mà vui vẻ.

"Dù sao bây giờ đi cũng không kịp, kệ đi." Nàng lầu bầu.

"Dù sao đùa giỡn với cấp trên luôn là đặc quyền của sủng phi, ta hiện giờ coi như đang trong"giai đoạn sủng phiđi.

Bất quá cho dù hiện không ai vì vậy mà nắm lấy điểm yếu nàng, mà hoàng thượng lại tạm thời không động thủ, nhưng sớm hay muộn cũng có ngày sẽ đáp lại.

Nàng vẫn là sớm an bài tốt đi.

"Ngươi đi bảo Mộ Vân gọi hết nhóm cung nhân lại tập trung ở đại sảnh đi, đợi ta rửa mặt xong sẽ nói chuyện."

"Vâng, nô tỳ đi ngay."

Phụng Tử trước phân phó cung nhân đem chậu rửa mặt, nước muối để súc miệng, khăn lau cùng vài thứ khác đến, mới an tâm rời đi.

Đây vốn là việc của nàng, hiện giờ tuy bận nhưng cũng không dám buông lỏng. Rất sợ người bên ngoài không hiểu được ý tiểu thư.

Phụng Tử trước sau vẫn rất cẩn thận.

Tiết Bích Đào cười cười, hai tay lấy nước ấm hất vào mặt. Đến khi cả lỗ chân lông trên mặt cũng đã thoải mái, lại lau cẩn thận, cuối cùng còn dùng nước lạnh rửa lại lần nữa.

Không còn cách nào khác.

Sản phẩm của cổ đại tuy là tự nhiên thuần khiết, nhưng hiệu quả thật sự là không dám nói tới.

Nàng vì muốn bảo dưỡng thật tốt mới dùng biện pháp này, bằng không ai lại thích mùa đông lại dùng nước lạnh rửa mặt chứ? Thật đúng là tự đòi tự chịu tội mà.

Đợi đến khi cung nhân cầm dụng cụ lui ra, nàng theo thói quen ding một tiếng, mở bảng quản lý trò chơi.

Hôm qua cứ vậy mà tăng những năm điểm, so với số điểm ít ỏi mấy hôm trước thì đây coi như may mắn trên trời rớt xuống, tạo phúc cho nhân dân nha. Chẳng lẽ hoàng đế lại là một tên S, chỉ có trừng phạt nàng mới sinh ra nhiều thỏa mãn?

Nàng quẫn bách.

Không. Chắc chắn là không thể nào.

Đem ý nghĩ vớ vẩn kia bỏ qua, nàng đem luôn cả năm điểm kia cộng vào mục Cảnh giác. Cái khác không nói, nếu mạng cũng mất, sao có thể tiếp tục tranh thủ tình cảm chứ?

Nàng đoán rằng hai lần phản ứng khác nhau hẳn là do trình độ ám hại khác nhau.

Lần bị Trinh quý tần cắt ngang, vì không liên quan tới sinh mệnh hay sức khỏe của nàng, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, chỉ là chuyện nhỏ, vậy nên tuy rằng cảnh giác lúc đó chỉ mới một điểm lại nhưng phản ứng rất rõ ràng.

Nhưng hôm qua sự tình bát cháo kia, sợ rằng là rất nguy hại đối với nàng, cấp bậc cảnh giác lại quá thấp, nên dấu hiệu cũng mập mờ, thậm chí còn giống như phản ứng bình thường của cơ thể, rất khó chú ý tới.

Về chuyện phỏng đoán có hợp lý không, đợi đến khi gặp chuyện khắc biết.

Nàng cũng từng nghĩ qua, người hao hết tâm tư an bày tất cả việc kia, chắc hẳn không chỉ nhắm vào nàng. Nàng dù được sủng ái nhưng chỉ mới là tân sủng, trong cung cũng còn rất nhiều người. Cho nên người nọ dù để ý nàng, thì cũng không cần quá hao tâm tổn sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!