Chương 13: Mồng Tám Tháng Chạp (Hạ)

Tiết Bích Đào trộm nhìn ánh mắt u ám và vẻ mặt âm trầm của Hàn Tử Kì, lặng lẽ liếc Mộ Vân một cái. Mộ Vân hiểu ý, dẫn toàn bộ cung nhân không liên can ra ngoài.

Hoàng đế không nói lời nào, Tiết Bích Đào cũng im lặng.

Tiết Bích Đào đứng yên một chỗ, ánh mắt xoay chuyển, chân bó cọ cọ. nàng hoàn toàn không bị sự tức giận của hắn gây ảnh hưởng. Hoàng đế tuy bất mãn nhưng lại tò mò, một tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng như nàng, vậy mà hoàn toàn không vì khí thế tản mát ra từ hắn mà hoảng sợ. Hoàng đế hắn ngay cả khi cùng các đại thần" Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong*" thảo luận chính sự, họ nếu nhìn đến vẻ giận dữ của hắn cũng sẽ nơm nớp lo sợ không dám làm càn.

*Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc/ Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.

( Dịch: Thiên Thanh – Bài thơ Trúc thạch)

Tiểu nữ nhân này, có điểm kỳ lạ.

Kỳ thật tổ tiên của Tiết Bích Đào ở hiện đại từng là một trong những nguyên lão khai quốc. Gia đình nàng là một đại gia tộc, đào tạo con cái trong nhà đều thành người trong giới chính trị hay quân đội. Tiết Bích Đào từ khi còn nhỏ đã la lối om sòm lớn lên trước các trưởng bối trong nhà. Hoàng đế muốn "Lấy áp lực đè người", nhưng hắn không biết gia thế của hắn cùng nàng cũng coi như bình đẳng.

Ở trong gia tộc nhiều nam ít nữ, Tiết Bích Đào chính là bảo bối phiền phức của ông nội. Nàng vô tri vô giác đã miễn dịch với thứ "Áp lực" này.

Ngay cả nàng cũng mang dáng vẻ là người đã học được một hai phần.

Hoàng đế đang suy nghĩ đề tài khó giải thích này, Tiết Bích Đào đã muốn bay vào cõi thần tiên, bay đến cảnh giới mỹ thực.

Bởi vì chuyện ăn cháo, trong yến tiệc nàng hầu như không ăn gì. Hiện tại bụng đói muốn chết. Trong mơ giải khát*, trong lòng đang lẩm nhẩm tên món ăn:" Trứng cuộn rán, quái tán đan, quái tan yến nhân, quái ngân ti, quái bạch tạp toái, … Ực, Đói quá!"

* Ý nói ăn trong mơ ý

Đang muốn dùng khăn lau nước miếng chảy xuống, chợt một trận hoa mắt truyền đến, nàng theo phản xạ ngã vào bả vai hoàng đế, ôm cổ hắn, đem mình cố định chặt chẽ trên người hoàng đế.

"Hoàng thượng ~ Sao vậy?" Âm thanh mềm nhũn rơi vào tai hoàng đế, thời khắc đó xương cốt đột nhiên ngứa ngáy.

Môi mỏng nhếch lên, thần sắc cũng không thay đổi nhiều.

Hoàng đế ngồi cạnh nhuyễn tháp, đem Tiết Bích Đào trong ngực lật lại, mặt hướng xuống cười.

Tư thế này, thế nào lại cảm giác giống như trước đây lúc không ngoan, bị ba mẹ đánh đòn.

Nghĩ vậy, Tiết Bích Đào nháy mắt đen mặt.

Càng làm nàng phát điên là, hoàng đế quả nhiên theo đúng kịch bản hỏi:

"Biết sai chưa?"

Sai, sai cái đầu ngươi!

Tiết Bích Đào cắn răng, đầu óc suy tính thật nhanh.

Trải qua một khắc, hoàng đế thiếu chút nữa còn cho rằng nàng đã ngủ, thì nàng bắt đầu dùng sức vung vẫy người, vừa động vừa thở phì phì:" Hoàng thượng, Ngài có biết sai chưa?"

Hoàng đế một bên áp chế nàng, đánh hai cái vào mông nhỏ nàng ý bảo im lặng, một bên vừa vui vừa tức hỏi:" Trẫm sai cái gì?"

Nghe vậy Tiết Bích Đào không giẫy nữa, bắt đầu lắc lắc thân mình quay lại, miệng nghẹn ngào bi bi ai ai, tư thế kia tuyệt đối có thể so mới Mạnh Khương Nữ khóc đổ tường thành*:" Hoàng thượng biết rằng chính mình phong độ, khí vũ bất phàm, mặt mũi sáng sủa như vua Thuấn, dáng vẻ đường đường, thân hình khôi vĩ, hình dáng muôn vẻ, tao nhã, hiên ngang độ lượng, tài đức vẹn toàn, bụng đầy kinh luân, tài trí mưu lược, là anh hùng cái thế, khụ-"

* Thuyết về Mạnh Khương Nữ

Nàng ợ một cái, xác định mấy từ miêu tả người trong đầu đã xài hết, tiếp tục khóc:" vừa đến Lộng Mai Uyển tất nhiên khiến hết lớp phi tần này tới lớp phi tần khác chạy tới hầu hạ, thiếp thân thân kiều thể yếu, mặt mỏng tâm sợ sệt, thật sự không thể chen chúc đến hầu hạ trước mặt hoàng thượng, đành phải ủy ủy khuất khuất ngồi một gốc uống trà ấm người. Hoàng thượng không thương tiếc thiếp thân thì thôi, đã vậy còn đánh cái mông mềm mại của thiếp thân ô ô ô ô.

Hiện tại chắc là sưng lên rồi, thiếp thân không còn mặt mũi nhìn người ô ô ô ô…"

Hoàng đế lúng túng buông tay, liền thấy Bích Đào như con rùa lăn lăn, rốt cuộc bay phịch qua người. Hắn muốn cười, nhưng nhìn thấy nước mắt nàng vẫn còn đọng trên gò má hồng, nhẹ nhàng như cánh hoa lọt vào khe suối, lại cảm thấy đói bụng.

Muốn ăn liền ăn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!