Tiết Bích Đào lấy ngón tay ra đếm đếm, nàng gần đây đã gây nên rất nhiều cừu hận rồi.
Thị tẩm liên tục bốn ngày, so với tỷ tỷ nàng còn nhiều hơn hơn. Cả bốn ngày hoàng thượng đều ở lại chỗ nàng. Trong cung đều truyền đi tin đồn Tiết gia tỉ muội là hồ ly dụ dỗ hoàng đế.
Đang nghĩ ngợi, nội thị công công bên ngoài giương giọng:
"Hoàng thượng giá lâm—"
Được rồi, hiện tại biến thành năm ngày.
Không phải nói nàng không trông đợi hoàng đế bệ hại tới, vì để mãn cấp kỹ năng nàng phải tươi cười chào đón hắn. Nhưng ngược lại với việc hoàng đế liên tục giá lâm là, điểm kỹ năng hồi đầu trực tiếp cho tới năm điểm, thế nhưng bốn ngày vừa rồi, chỉ có thêm bốn điểm!
Bốn điểm đó!
Còn không đủ nhét kẽ răng.
Bảng giải thích nói rõ là dựa vào sự vui vẻ của hoàng đế mà tích lũy được, có thể thấy dạo này hầu hạ hoàng đế không tốt!
Nàng lại bỏ thêm hai điểm ở Thể chất khỏe mạnh, nên hai ngày nay rõ ràng thoải mái hơn, sẽ không động một tí liền đau đầu ho khan, cũng sẽ không một chút liền đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Cũng có hưởng thụ.
Về phần hai điểm còn lại, nàng thêm vào Thanh âm mềm mại và Cảnh giác
Không có biện pháp, hoàng đế dường như đặc biệt thích vào thời điểm làm việc đó nghe được thanh âm của nàng. Còn cảnh giác là do nàng gần đây là cây to đón gió lớn (Ý nói người đứng mũi chịu sào), vẫn là cảm thấy nên dự phòng.
Long bào chỉ vàng thêu vuốt kim long mạnh mẽ đập vào mi mắt, Tiết Bích Đào ôm ngực ngẩng đầu.
Ánh mắt nàng ngập nước nhìn ác nhân trước mặt, cáo trạng:
"Hoàng thượng, ngài đi đường vô thanh vô tức, làm sợ thiếp thân."
Mấy ngày ở chung rõ ràng đem lá gan này dưỡng to lên không ít!
Nàng dần dần hiểu được, hoàng đế này chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của hắn, hắn vẫn sẽ vui đùa với ngươi, hoặc là ngươi lấy chính mình làm hắn vui.
Hoàng đế quả nhiên bật cười, nghiêm túc trả lời:
"Rõ ràng ngươi suy nghĩ đến quên đời, trẫm còn chưa trách ngươi không đứng dậy tiếp giá, ngươi còn ngược lại oán trách trẫm."
Tiết Bích Đào đứng dậy tiếp nhận trà Phổ Nhỉ Phụng Tử bưng tới, đưa tới trước mặt hoàng đế, làm chó con lấy lòng:
"Hoàng thượng uống trà, uống trà nào!"
Khuỷu tay cong lại, ngồi tựa vào chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, đệm lông ngỗng mềm mại, hoàng đế lão thần buông giọng:Không thành ý!
Tiết Bích Đào há hốc mồm
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng mở nắp đậy, vớt lớp bọt trong chung trà, khẽ uống một ngụm, nước trà dính trên môi trơn bóng, hai mắt lại còn thật sự nghiêm túc:
"Hoàng thượng, thiếp thân đã thử qua, độ ấm rất vừa phải."
Nói xong, bưng trà lại gần hoàng đế.
Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghiêng người gần tay nàng nếm một ngụm, cười gật đầu:
"Hương vị đậm đà, không tồi."
Miệng nói Không tồi, nhưng lại đem chung trà kia đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, ôm vòng eo của nàng kéo lại bên người, hương trà thoang thoảng từ miệng hắn thổi qua tai Tiết Bích Đào, cùng nàng hơi thở dây dưa.
"Trẫm còn chưa hỏi ngươi, trẫm cho người trồng cho ngươi một cây bích đào ở viện, có thích không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!