Chương 45: Đồng hương

Chiều hạ, ánh mặt trời lưa thưa xuyên qua những đám mây trắng. chiếu vào đình viện của Phương Hoa các. Hoa đào trong viện phiêu phiêu muốn rụng, nhôn nhao bay theo gió.

Sa trướng bị thổi bay lên một góc, lộ ra tà váy của nữ tử. Áo kéo trễ, đầu vai trắng trẻo tinh tế hiện ra, mơ hồ thấy cả bầu ngực trắng như tuyết.

Nàng thoáng động đậy, giọng điệu còn chứa chút buồn ngũ, khẽ nói:Nhẹ quá, nhột.

Ánh mắt của nam tử trong trướng nhìn theo da thịt mềm mại của nàng, lại nhìn về đóa anh đào hồng nhuận kia, hầu kết lăn một vòng, miệng khô lưỡi khô.

Động tác dưới tay cũng không nhẹ lại, đem phấn trong hộp hướng tới thắt lưng của nữ tử, mà áo lót cũng vì thế mà thả lỏng, ẩn ẩn thấn được bờ mông tròn trịa cùng cặp đùi thon thả, tản mát ra hương mật đào ngọt ngào.

Hắn nuốt nước bọt càng lợi hại, hương thơm kia khiến hắn muốn cúi người thưởng thức.

Môi mọng của nữ tử khẽ mở, tựa như biết tính toán của hắn, miễn cưỡng nói:

"Không được nha, hoàng thượng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào." Nàng còn chưa hết giận đâu. Dù hoàng đế chỉ tăng phân vị cho Khúc Hãn Nhiên, không động vào nàng ta, nhưng cũng xem như thất hứa.

Nàng vẫn rất không vui.

Hoàng đế nhéo mũi nàng, khàn khàn nói:

"Bình dấm chua. Còn muốn giận bao lâu?"

Trâm bị động tác lên xuống làm lăn xuống đáy giường. Tiết Bích Đào nghe vậy, lấy mền che thân mình, cười nói:

"Hoàng thượng nói gì đó, người ta sao có thể tức giận với hoàng thượng."

Không tức giận?

Hoàng đế đang muốn cứng rắn, đã nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng vang lên:

"Người ta luyến tiếc tức giận hoàng thượng, nhưng không có nói không tức giận nữ nhân kia nha. Nhưng nàng là nữ nhân của hoàng thượng, người ta không có tư cách trách đến nàng, đành phải tự mình hờn dỗi thôi."

"Nói đến nói đi cũng là đang tức giận trẫm."

Hoàng đế bật cười, giả bộ hờn giận nói:

"Có phải trẫm đối với nàng tốt quá, cho nên nàng dám trước mặt trẫm thị sủng sinh kiêu?"

Tiết Bích Đào nhếch môi, bộ dạng phục tùng, thuận theo nóI:

"Hoàng thượng sủng ta, ta tự nhiên phải báo lại một phần." Nàng vui vẻ kéo khăn lụa lên mặt, vòng tay ngọc qua cổ hoàng đế, cách một tầng khăn mỏng khẽ cọ hắn.

Khăn lụa buộc vòng quanh đường cong tinh xảo của nàng khiến hoàng đế trầm mê, tâm trí thần vãng. Nhất thời không phòng bị nàng, bị đẩy tới mém ngã xuống.

Mà Tiết Bích Đào nhân cơ hội trốn ra xa, cười khanh khách. Nụ cười kia như giọt sương. Khóe mắt nàng cong lại, giọng nói thanh thoát:

"Ân phải báo, nhưng giận vẫn phải giận." Lời nói mang theo hai nghĩa.

Hoàng đế sớm bị nàng làm cho mê mẫn, làm gì còn lo lắng bị nàng đẩy mất đi uy nghi?

Hắn tiến lên bắt được tiểu yêu tinh kia, không quan tâm cái hứa hẹn chỉ nhìn không thể đụng gì đó. Cúi người đem nàng hết ăn lại cắn. Vật nhỏ bị hắn dưỡng tới gan cũng lớn lên, lúc này không lam thịt thì đợi tới khi nào?

Bên trong màn, một đêm xuân triền miên.

————-

Hôm sau, mặc dù trời sáng khí trong, nhưng gió nóng thổi qua, một nguồn nhiệt lượn qua đầu. Tiết Bích Đào ngồi buồn bực, nhân dịp gần hết tráng ở cữ, liền dẫn đám người Vân Lũ tới ngự hoa viên hóng gió.

Nàng nhàn nhã ngồi trong Trừng Thụy đình, tay nắm một cần câu bằng trúc, tư thế không phải rất thành thạo, còn suýt chút móc vào cung nữ đứng hầu hạ phía sau. Lúc quăng cần xuống nước, mấy con cá sợ tới mức tản ra bốn phía, tạo thành một làn sóng nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!