Tuy rằng thanh âm nàng vang lên đúng lúc, nhưng Hàn Thừa Vận là một hoàng tử tôn quý như thế, làm sao nghe theo lời một "cung nữ" như nàng? Huống chi cung nữ này kêu đột ngột như vậy, hắn còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ của lời này, cũng đã quyết định tiếp nhận lửa và pháo hoa thái giám đưa tới, chuẩn bị châm ngòi.
Khúc Hãn Nhiên thấy thế rất khẩn trương.
"Đại hoàng tử, cẩn thận!"
Pháo hoa kia tựa như đóa cúc, tỏa ánh sáng chói mắt, đồng thời khiến hành động của Khúc Hãn Nhiên càng thêm tiên diễm lóa mắt. Ánh sáng của pháo hoa phụ trợ chiếu sáng thân thể nhỏ bé của nàng, đem đại hoàng tử cao chưa tới thắt lưng bảo vệ phía sau. Mà xa xa, tiếng nổ mạnh qua đi, chỉ còn sót lại bụi trên đất, một trận gió thổi qua, càng khiến người ta hoa mắt.
Trước đó, không người nào biết ý tưởng trong lòng Khúc Hãn Nhiên.
Bởi vì Trân tần can thiệp, khiến hoàng thượng không lật bài tử của nàng, nàng đương nhiên không cam lòng cứ như vậy ở cùng với những nữ nhân bình thường, đợi từng ngày trôi qua rồi chết già trong cung. Cho nên, nàng quyết định tạm thời đáp lên thuyền của Đức phi, ít nhất cũng có cơ hội đạt được thánh sủng.
Nhưng phi tần địa vị cao trong cung làm sao có thể nuôi dưỡng một quân cờ vô dụng? Không giống như khi xưa Ngô Canh Y tìm nơi nương tựa, dù nàng có tốt, Đức phi cũng khinh thường liếc mắt. Nàng rơi vào đường cùng, ngược lại chú ý tới đại hoàng tử. Nàng cho rằng, đại hoàng tử là vận mệnh của Đức phi, nếu đối tốt với đại hoàng tử, Đức phi cũng có thể xem trọng nàng.
Lại không nghĩ rằng cơ hội tới nhanh như vậy. Ngay tại sinh yến của thánh thượng, nàng như thường đem tầm mắt dừng ở chỗ đại hoàng tử, thấy sắc mặt của thái giám bên cạnh hắn có chút kỳ quái. Nàng quan sát hồi lâu, rốt cục lúc hắn giựt dây đại hoàng tử phóng pháo hoa, quyết định ra tay. Nàng không biết bỏ qua cơ hội này thì khi nào mới có tiếp, nàng đành cược một phen.
Vì thế, trong nháy mắt đại hoàng tử châm lửa, nàng xông tới, gắt gao bảo hộ hắn. Mà pháo hoa kia sau khi đốt cơ hồ là lập tức phát nổ, nổi lên một trận bụi mù. Rất khó tưởng tượng, nếu người khác nắm nó trong tay thì sẽ xảy ra hậu quả gì.
Những người cách đó không xa đang trò chuyện vui vẻ, bị tiếng pháo hoa khác thường kia làm cả kinh nhảy dựng. Đức phi trước hết kịp phản ứng. Nàng bất an hô một tiếng:" Thừa Vận!" rồi xông tới bên người đại hoàng tử, kêu người nâng Khúc Hãn Nhiên bị pháo hoa văng vào, run rẩy ôm lấy con mình.
Nàng không nghĩ rằng, hiện giờ mình nắm quyền trong cung, từng bước từng bước bài trừ những trở ngại trên đường, nhưng con trai ruột lại dưới mí mắt mình mà xảy ra chuyện? Đức phi tức giận nhìn chằm chằm thái giám đang run run quỳ xuống, thanh âm tàn nhẫn:" Tiểu Lục tử, nói cho bổn cung, đây là chuyện gì xảy ra!"
"Hồi... Hồi bẩm nương nương, nô tài... Nô tài không biết." Hắn tâm loạn như ma quỳ gối xuống, khóc không ra nước mắt. Đại hoàng tử rất thích chơi đùa, lại biết hắn là người Đức phi nương nương nể trọng nên không phòng bị. Một khi hắn giựt dây liền nóng lòng muốn tự tay đốt thử.
Kế hoạch vốn là, sau khi chuyện thành công
----- Hắn đem đồ giao cho đại hoàng tử xong là có thể lập tức rút về bên người Đức phi. Đại hoàng tử tuy nhận ra hắn, nhưng đại hoàng tử một là bị thương nặng hôn mê, hai là chết non, không thể chỉ ra hắn. Nhưng mà, đột nhiên nhảy ra một nữ nhân, đem hết thẩy kế hoạch quấy phá. Hắn kinh ngạc không kịp lui về, vừa vặn vị Đức phi bắt gặp.
Vô luận thế nào, hắn là một cung nhân bên cạnh Đức phi nương nương, thời điểm đại hoàng tử bị thương, hắn lại xuất hiện bên cạnh, nghĩ thế nào cũng không hợp lý. Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, vô luận hắn thú nhận hay không đều chỉ có một đường chết.
Vì người nhà, hắn không thể nói.
"Ồ? Thú vị." Thọ vương nhìn sự việc phát triển vượt quá dự đoán, sờ sờ cằm.
Tiết Bích Đào nhếch mày coi kịch vui, xuyên tạc một câu:" Coi trọng nàng sao?"
"Xì." Thọ vương cười, túm tóc nàng trêu đùa:" Nàng ta không đẹp bằng ngươi. Bổn vương tò mò là, chúng ta có cách riêng nên biết người nọ có vấn đề, nhưng nàng ta thì sao? Nàng ta làm sao biết?"
Tiết Bích Đào nhìn phía trước, trầm tư một lát, cười nói:" Ngươi nói xem, nàng ta có phải hay không nhận ra rằng, không có cách nào từ tay người ta cướp hoàng thượng đi, cho nên đánh chủ ý lên người đại hoàng tử?"
Thọ Vương thoáng chốc bị sặc, nhưng lo lắng bị người phát hiện, chỉ có thể hạ giọng ho khan.
"À, nó có khuân mặt anh tuấn giống hắn, có giọng nói giống hắn. Hết thảy đều làm người ta mê muội. Nếu ta không được hắn yêu, vì cái gì không tìm kiếm hy vọng trên người con hắn?" Nếu không phải đang trốn sau gốc cây, Tiết Bích Đào nhất định còn tụng thâm tình hơn nữa.
Lúc này Thọ vương đã không ho khan nữa. Hai tay hắn nắm chặt, bả vai run run, cực lực nhịn xuống tiếng cười to.
Giây lát sau, hắn kề sát vào nha đầu lắm lời bên cạnh, hỏi:" Mèo con, ngươi có lo lắng không?"
"Ngươi là nói..." Tiết Bích Đào trở về chỗ cũ, nghiêng đầu ngây thơ nhìn hắn.
"Ngươi không phải ghét nàng ta sao? Ngươi đoán xem, hoàng huynh có thể sẽ chuyển qua yêu thích nữ nhân đã cứu mạng con hắn không?" Thọ vương nhìn thẳng nàng, muốn tìm kiếm đáp án.
"Đúng vậy ha..." Tiết Bích Đào không giấu diếm, thuận theo tâm ý đáp, đáp lễ nhìn hắn:" Đại hoàng tử dù sao tuổi còn quá nhỏ, không đủ thỏa mãn nhu cầu của nữ nhân đang bất mãn. Ngươi nói xem, bổn cung nếu đem ngươi giao cho nữ nhân kia, nàng có thể sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa không?" Hắn cũng dám đọc đông cung rồi, mấy loại từ ngữ này chắc cũng không để ý.
"Hai người cũng giống nhau lắm." Nàng trịnh trọng bổ sung.
Thọ vương nhớ tới lời lúc nãy nàng tụng, nhất thời có điểm nói không ra lời. Tâm tình xem cuộc vui cũng biến mất rồi, chỉ còn ý nghĩ muốn đem con mèo con trước mắt này bóp chết.
Vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn nằm trên vai hắn lúc nãy đáng yêu hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!