Chương 37: Hãm hại (Hạ)

"Ngươi mới không thú vị." Khúc Hãn Nhiên phản bác.

Thọ vương là thân đệ đệ của hoàng thương. Căn cứ vào định luật xuyên qua, huynh đê của hoàng thượng bình thường cũng sẽ dây dưa không ngớt với nữ chủ xuyên không, thậm chí sẽ vì nàng mà xông pha khói lửa, trợ giúp nàng tranh giành tình cảm.

Bất quá, nhìn tính tình vị vương gia này, trước mặt nàng nói nàng không thú vị, ngày thường hẳn là thập phần cổ quái. Nàng nếu chỉ biết vâng lời, hắn tất nhiên chướng mắt. Đối phó với người như vậy, phương pháp phải trái ngược lại.

Vì thế, nàng sửa bộ dạng dịu ngoan lại, mang theo chút xinh đẹp nói.

Thọ vương quả thật có chút ngạc nhiên. Nhưng tới khi hắn đụng phải ánh mắt của nàng, liền mất đi hứng trí nghiên cứu. Cặp mắt kia rất bình thường, bên trong mặc dù có dục vọng, nhưng không có có sự quyết đoán vì dục vọng mà bỏ qua hết thảy.

So với nữ tử đụng ngoài phố lần trước, nàng ta tuy rằng không phải trình độ cao, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với nữ nhân trước mặt.

Vì thế, hắn lạnh nhạt rời đi.

Quả nhiên là không thú vị.

Lúc này đây, ngay cả chào hỏi cũng không có. Khúc Hãn Nhiên liên tục hai lần bị nam nhân quăng qua một bên, đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị.

Không khí như vậy, không đúng lắm.

Vì sao bọn họ không làm theo kịch bản?

Nàng luống cuống đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

——— ———————–

Trong đình viện, từng giọng nói ríu ra ríu rít vang lên, phá lệ hòa hợp.

Thời điểm ba người nhàn thoại, thường là Tiết Bích Đào và An tuyển thị nói, Tiết Lục Ngạc tuy nói là chánh chủ tới thăm ngược lại không nhiều lời, chỉ để cung nữ đưa lễ vật lên, tiếp tục duy trì phong cách lạnh nhạt của nàng.

Nhóm chủ tử nói chuyện, các cung nữ tự nhiên cũng tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, trao đổi chút tin tức nhỏ, chờ chủ tử ban thưởng điểm tâm, trang sức.

Tiết Bích Đào vốn không quen nói chuyện với người khác, lúc này có thể nhiều lời vài câu cũng là vì trong lòng An tuyển thị cảm kích nàng, cố ý dẫn chuyện.

Gió xuân thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, chiếu thẳng vào ba người.

Tiết Bích Đào có chút buồn ngủ, nâng tay áo ngáp một cái. Thấy thần sắc của An tuyển thị cũng mệt mỏi, nàng liền cáo từ.

An tuyển thị tinh thần không tốt, nhưng nàng là một tuyển thị thấp bé, không dám đưa ra yêu cầu tiễn khách. Hiện giờ nghe các nàng cáo từ, tự nhiên bằng lòng. Nàng cảm thấy không ổn, cho nên bảo Tinh Tinh nâng đỡ, chuẩn bị tiễn hai người một đoạn ngắn, miễn cho thất lễ.

Ba người cất bước đi. Tinh Tinh đỡ tay chủ tử. Tiết Bích Đào và Tiết Lục Ngạc cũng xoay người, hai người đều mặc váy dài, làn váy vì thế khẽ nhấc.

Lúc này, bên tai An tuyển thị đột nhiên vang lên tiếng:Chủ tử cẩn thận. Nàng kích động giương mắt. Khung cảnh xung quanh như quay chậm lại, chỉ thấy đóa hoa đào bên tóc Trân tiệp dư sáng quắc, tựa như một ngọn lửa hừng hực không thể ngăn cản cháy lên người nàng.

Trong nháy mắt đó, trong lòng nàng ầm một tiếng, cả người cứng ngắc, gắt gao bảo vệ bụng.

Nhưng đau đớn kịch liệt không tới như dự đoán, chỉ có chút đau đau bên xương sườn mà thôi.

Cảnh tượng hoàng đế nhìn thấy khi đi tới chính là——

Cung nữ lảo đảo đỡ lấy An tuyển thị đang ôm bụng. Còn lại dưới người nàng là làn váy đỏ như máu dần lộ ra của Tiết Bích Đào.

Mà chim tước trên cây không biết tại sao lại kêu lên vui mừng, tựa như vui sướng khi người gặp họa.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, bỏ lại một câu Kêu thái y tới rồi đi nhanh lên, chờ mấy cung nữ nâng An tuyển thị lên thì xoay người ôm lấy Tiết Bích Đào, không nói lời nào đem nàng hướng vào phòng ngủ trong Vũ Hương các.

Tay chân hắn nhẹ nhàng đặt nàng trên đệm, điểu chỉnh cho nàng dựa thoải mái, tiện đà phân phó Vân Lũ đi chuẩn bị nước ấm. Một phen hành động vô cùng khác thường, không chút nào mang vẻ đế vương cao ngạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!