Tiết Bích Đào để Phụng Tử và Vân Lũ hầu hạ mặc mãng y hồ lô, hồ lô cát tường thêu bằng tơ lụa, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Nàng cúi đầu xem xét nửa ngày, xem đến đầu choáng váng, mới giật mình:
"Thì ra hồ lô nhỏ thêu chữ"vạn
", trên hồ lô lớn là chữ"thọ.
Hoàng đế một bên đang được cung nhân hầu hạ, nghe vậy cười to:
"Trẫm thấy ngươi nhìn lâu như vậy, còn tưởng ngươi muốn nhìn hồ lô thành hoa luôn, không nghĩ lại để ý tới cái này."
Tiết Bích Đào chu chu miệng:
"Rõ ràng tú nương kia tay nghề không tốt, chữ thọ với chữ vạn chồng lên nhau biến dạng mới khiến thiếp thân khó nhận ra, hoàng thượng, người còn cười!"
"Trẫm có cười sao, hử?"
Mèo nhỏ giận dữ, liền dài dòng ngụy biện:
"Hoàng thượng, người sao có thể cười một nhân sĩ tràn đầy lòng tìm hiểu nghiên cứu văn hóa quốc gia như vậy! Nếu hàn vi sĩ tử cả nước biết được, sẽ rất đau khổ thất vọng đó!"
Nói như đúng rồi.
Hoàng đế nhíu mày, nàng giọng điệu thật khí phách, cử chí lại lớn mật:
"Nói bậy, trẫm cho tới giờ chỉ cười ngươi. Bọn họ không có phúc hưởng sự ban ân này!"
Mèo nhỏ trợn tròn mắt, như quả khí cầu phồng lên, một luồng khí lạnh thổi qua.
Khoát tay một cái, nàng tiêu sái bỏ đi rửa mặt trước, bày ra bộ dạng
"Ta không cùng ngươi so đo."
Không còn cách nào, địa vị quyết định thắng thua. Nàng hiện giờ địa vị còn thấp.
Hoàng đế cười lắc đầu, mình tại sao lại cưng chiều nữ nhân này thành bộ dạng không quy củ như bây giờ rồi. Nhưng mỗi khi mệt mỏi, nhìn nàng bày ra bộ dạng giận dỗi yêu kiều, lại ngẫu nhiên lộ ra chút tinh quái trong lời nói, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù hắn vẫn nghi ngờ tiểu nữ nhân này đối với hắn không có sự cung kính, sùng kính giống như những hậu phi ôn nhu xinh đẹp khác. Dù sao hắn là thiên tử, được vạn người kính ngưỡng, nhưng tiểu mật đào này lại chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy, cứ nhưu nàng cho rằng hai người họ là ngang hàng bình đẳng.
Đem ý nghĩ phức tạp trong đầu kia vứt bỏ, bàn tay to của hắn vung lên, quyết định tiếp tục sủng ái nàng. Chỉ cần nàng có chừng mực, mặc kệ nàng có chút vượt quy củ, hay được sủng sinh kiêu, hắn cũng vẫn vui vẻ đối tốt với nàng.
Sau khi quyết định, hắn liền tinh khí mười phần bãi giá vào triều sớm
Tiết Bích Đào thấy hoàng đế vừa đi, sắc mặt liền hạ xuống, nàng phân phó:
"Vân Lũ, gọi Vân Lan lại đây."
Nha đầu kia tuy không tìm được lỗi của Vân Hương, nhưng cũng giúp đỡ Vân Hương tiếp cận nhiều người. Tiết Bích Đào hỏi qua Mộ Vân, nói nàng làm việc chịu khó, cũng không nói nhiều, can đảm cẩn trọng, rất tốt.
Nàng đối với Phụng Tử bình thường đi theo nàng hầu hạ cũng có ý tứ trọng dụng.
Chỉ có Vân Hương kia khiến nàng có cảm giác kỳ quái, dù rằng Cảnh giác không phát tác, cũng không bắt gặp nàng có hành động bất thường nào, nhưng Bích Đào cứ cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị theo dõi, khiến nàng không thoải mái.
Bình thường vẫn để nàng ta trông nom tiểu cung nữ, không để nàng bên người. Với cả do lần trước nàng bắt được không ít nội tặc, tiền lương cũng tăng lên hai phần.
Dù sao tặng phẩm hoàng thượng ban cho như nước tràn vào Phương Hoa Các, nàng rất vui vẻ mượn hoa hiến Phật.
Lúc này Vân Lan bước vào, cung kính dập đầu vấn an:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!