Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Khi Vạn Quốc hạ triều, năm nay Oa Quốc[1] tiến cống đồ vật, trừ bỏ giống như với năm vừa rồi, còn có thêm mấy đôi guốc gỗ đặc biệt thú vị, nam phương nữ viên [2], lụa tơ tằm màu sắc rực rỡ diễm lệ như Oa Quốc, bản chất mộc mạc hoa văn hào phóng để bổ sung cho nhau.
[1]: Oa(): người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
[2]: Điều này bắt đầu với lịch sử của giày. Ở Trung Quốc, lịch sử của giày có thể được bắt nguồn từ thời kỳ văn hóa Yangshao, có lịch sử hơn 5.000 năm.
Triều đại Tần đã thành lập nhà nước phong kiến tập trung đầu tiên của Trung Quốc. Để củng cố đế chế phong kiến, hoàng đế không chỉ thống nhất đất nước bằng văn bản, trọng lượng và các biện pháp, mà còn thành lập các quần áo, vương miện, thực hiện một loạt các hệ thống trang phục. Trong phong kiến việc nam tôn nữ ti, theo thời gian của bức tượng "Thiên phương địa viên" cho biết người đàn ông mang giày đầu vuông, tượng trưng cho dương khí mạnh mẽ, phân biệt với trời, một người phụ nữ có thể mang giày tròn, ý chỉ nhu thuận nhẹ nhàng, phải theo chồng (tòng phu). Đây là nguồn gốc của "Nam phương nữ viên".
Hoàng đế đem tấu chương đặt trên bàn một cái cạch, cười: "Đây là cả đám đang hùa theo khóc than với trẫm."
"Chẳng lẽ cống phẩm thiếu?"
Tiết Bích Đào cảm thấy buồn chán khi phải làm việc ở trong phòng Hoàng đế, trên bàn màu sắc rực rỡ của mấy bản lụa vẽ đồ vật. Từ xa nhìn lại cũng là một dải lụa có hoa văn đẹp, nhưng quốc dân yêu thích tranh vẽ chính là triền chi hoa điểu [3], chuỗi ngọc thụy thảo [4], và bút ống tre, toàn những thứ tinh tế và tinh xảo.
[3]: Phượng là con trống, hoàng là con mai, đôi chim vua của loài chim này thuộc linh điểu; hoặc các tranh hoa điểu, mẫu đơn.
[4]: Chuỗi ngọc cỏ may mắn
Trong mắt đen của Hoàng đế chợt hoảng loạn đến khó chịu, trong chớp mắt có chút kinh diễm sau đó ánh mắt tránh né, trong miệng nói ra: "Chẳng lẽ nàng đã đoán ra được."
"Tất nhiên." Nàng mỉm cười trở lại, tóc đen mềm rũ trên vai, càng tôn lên má hồng đáng yêu: "Bằng không sao lại đưa guốc gỗ. Chẳng lẽ không phải khiến cho chúng ta tận tình dẫm đạp à? Cũng làm khó bọn họ một phen khom lưng uốn gối, khom uốn đến khổ tâm."
"Ha ha, vậy mà nàng cũng có thể xuyên tạc ý người khác." Hoàng đế để nàng nói được thoải mái thì tiến lên ngoéo mũi nàng một cái, vô cùng thân mật.
Y như rằng, Tiết Bích Đào liền tiến lên cọ vào hình rồng vàng trên long bào, nói như mèo con: "Sao lại là ta xuyên tạc chứ? Chính miệng bọn họ không thừa nhận nhưng trong lòng chưa chắc lại không có ý nghĩ như vậy. Chúng ta lại không phải không có guốc gỗ."
Hoàng đế lại cúi đầu nhìn bên sườn vai của mình có một ít vết loang lổ xanh đỏ, dở khóc dở cười.
Rốt cuộc cũng bị vật nhỏ chèn ép lấy mất khăn tay.
Đằng này hắn lại cứ thích bộ dáng làm nũng của nàng, dù làm bẩn long bào cũng thật sự cam tâm tình nguyện.
"Nếu đã như vậy thì năm này liền thả cho bọn họ một con ngựa?" Hoàng đế lại gần nhìn khăn tay trong tay của nàng, bút liền bị nàng ném một cái, lụa vừa thu lại, cả người xoay lại đối diện để giấu sau lưng không cho hắn nhìn.
"Chỉ là muốn xem Hoàng thượng có tâm tình gì, tâm tình tốt đến đâu, liền mở một khe hở ở ngón tay xem như cho bọn hắn có cơ hội thở dốc. Tâm tình không tốt thì năm tiếp theo thu gấp đôi đi." Đôi tay của nàng giấu sau lưng, mỉm cười mà nhìn thẳng hắn.
Vốn dĩ là Hoàng đế muốn quậy với nàng, nghe được câu "cơ hội thở dốc" ở phía sau, không thể không dừng lại, như đang suy tư gì đó.
Nhưng mà chuyện triều đình khô khan nhàm chán như vậy, quá mất mặt cho nên hắn liền không hỏi nữa, chờ sáng sớm ngày mai tuyên các đại thần nghiêm túc thảo luận mới là lẽ phải.
Bỗng dưng hắn tiến lên, một tay bóp chặt vòng eo đối phương, một tay bỏ ra sau tìm kiếm: "Đừng nghĩ dời sự chú ý của trẫm đi, cho trẫm nhìn xem, vẽ cái gì nào?"
Vốn dĩ Tiết Bích Đào nghĩ hắn sẽ không chú ý lặng lẽ nhón chân rời đi, không nghĩ đến hắn hoàn hồn nhanh như vậy, may mắn là nàng nắm chặt trong tay, hắn lại không có dùng toàn lực, chỉ là muốn giỡn với nàng, một thế như này cũng không đoạt đi được.
"Không cho nhìn." Nàng thấy đồ vật còn ở trong tay, không khỏi đắc ý le lưỡi với hắn.
Từ xưa tới nay thí dụ thường nói cho chúng ta biết, tự làm bậy không thể sống. Chuyển thành từ ngữ hiện đại mà chính là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết. Tiết Bích Đào tự gây họa, chết đặc biệt nhanh. Không đến một lát liền bị ôm ném lên trên giường, suýt nữa là khiến đống tấu chương đụng đến chèn trà rồi.
Hoàng đế biết làn da nàng mỏng mềm, rất mẫn cảm, cho nên không cần chọn nơi xuống tay, bởi nơi nào thì nàng đều ngứa nha.
Động tác này, chọc nàng cho đến lúc mặt đỏ, khóe mắt mơ hồ có nước đọng, cười đến không nói nên lời, giày thêu sớm đã bị cọ rớt, nàng liền lấy chân đạp hắn ra, vừa một bên nũng nịu: "Tránh xa thiếp ra, đừng tới đây."
Hắn bắt gót chân nhỏ trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay, dùng một ngón tay lại gãi gãi.
Tiết Bích Đào cười nghiêng ngả, không có kịp thở ra hơi quát lớn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!