Edit: Cát Sung dung
Beta: Nga Quý tần
"Về sau đừng làm ta sợ, đang yên lành, đừng đi loạn". Ngữ khí của hắn, phảng phất giống như đang nói nàng rời nhà trốn đi, có lo lắng và nghĩ mà sợ.
Chỉ là... Tiết Bích Đào chần chừ một chút:
"Có chút lời nói ta muốn nói với Hoàng thượng".
Hoàng đế không nghe thấy nàng đáp ứng, không khỏi nhăn mày lại, trong lòng có dự cảm không tốt. Thấy nàng khôi phục thái độ trịnh trọng, mới nhấp môi cười nói: Nàng nói.
Nàng sắp xếp lại lời nói một chút, vẫn quyết định tốc chiến tốc thắng. Rốt cục nàng cũng không biết cơ thể này có thể sử dụng được tới khi nào, nàng nói:
"Thật ra ta không phải người của thời đại này. À, có khả năng chàng không hiểu ý nghĩa từ thời không, đại khái là nói, ta không phải là người của thế gian này. Đương nhiên, cũng không phải tiên nhân gì đó". Nàng nhớ tới việc đã từng lừa hắn, cười cười.
"Nơi ta sinh sống kém nơi này rất nhiều, nhưng cũng là mọi người cùng nhau sinh sống. Sau đó, bởi vì một chút chuyện ngoài ý muốn, ta chạy tới trên người Tiết Bích Đào này. Khụ, đại khái chính là hồn nhập vào cơ thể ấy... chỉ là, ở thời không kia tên ta cũng là Tiết Bích Đào".
Hoàng Đế trầm mặc xuống.
Tiết Bích Đào cong cong mi, đột nhiên tàn nhẫn cắn ở chỗ hổ khẩu[1] bàn tay hắn một ngụm, thấy Hoàng đế đau mà Hừ một tiếng, mới chịu nói tiếp: "Thái y nói thất hồn không sai, bởi vì đúng là linh hồn ta chạy về thời không ban đầu kia.
Nhưng ta luyến tiếc chàng cùng các bảo bảo, cho nên may mắn có một người có năng lực ở chỗ chúng ta, nó tạm thời đưa ta trở về.
Thời gian lần này trở về không thể rất dài, bởi vì nghe nói thân mình này không chống đỡ được bao lâu nữa, ta... Rất nhanh sẽ đi
". [1] Hổ khẩu bàn tay: Chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái."Nàng trở về, chính là muốn nhìn ta và bảo bảo lần cuối cùng?
". Hoàng đế lại rất nhanh tin lời nàng nói, mặt không biểu tình hỏi. Dù sao cũng là cổ nhân, mặc dù hắn không tin Phật, đối với việc bám vào người này, sẽ không quá kinh dị. Bởi vì đã rất quen thuộc. Chẳng qua đối với"Thời không
"trong lời nói của nàng cũng không lý giải được thôi. Càng nhiều hơn, là hắn tưởng tượng cái gọi là Thời không kia thành một quốc gia khác."Mới không phải là nhìn lần cuối cùng
". Tiết Bích Đào phủ nhận. Sau đó đột nhiên nghịch ngợm cười rộ lên:"Hoàng thượng, chàng có muốn trở thành nhiệm vụ khen thưởng của ta hay không, chúng ta cùng nhau trở về?
". Hoàng đế hoảng hốt, dường như có chút há hốc miệng nhìn nàng. Tiết Bích Đào vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm nơi nàng vừa cắn qua, cho hắn một chút thời gian tiêu hóa. Sau đó, lại giương mắt, ánh mắt trong suốt mà lặp lại một lần nữa:"Nguyện ý trở về cùng ta hay không? Ừ, từ bỏ đồ vật sở hữu nơi này... quyền lợi, địa vị, danh dự, tài phú, những thứ thuộc loại vinh quang Đế vương.Nương!
". Một tiểu bảo bảo chắc nịch chạy như bay vào nhà, đánh gãy câu trả lời của Hoàng đế. Hắn xoay mông nhỏ, động tác lanh lẹ bò lên trên giường Tiết Bích Đào, bộ dáng thuần thục kia, hoàn toàn không giống với việc biết lễ nghĩa nghiêm túc như dĩ vãng:"Vân Lũ tỷ tỷ nói người tỉnh.Đoàn đoàn!
". Tiết Bích Đào ném tay Hoàng đế ra, ôm bảo bảo vào ngực:"Ai nha, nương ngủ lâu như vậy, thế nhưng đoàn đoàn nặng lên.
Có phải chỉ nghĩ tới chuyện ăn ngon hay không, không nghĩ tới nương?
". Hoàng đế bị ném tay ra:"...
"Một khắc trước thật giống như nằm mơ a. Tiểu gia hỏa ở trong ngực mẫu thân cọ cọ một hồi lâu:"Mới không phải đâu! Là nương không ăn cơm, cho nên không có sức lực ôm đoàn đoàn.
Là nương ăn quá ít!.Thì ra là như thế này, đoàn đoàn thật thông minh
". Tiết Bích Đào thân mật chọc chọc vào đầu nhỏ của hắn."... Nương, đoàn đoàn mới không ngốc như vậy
". Tiểu gia hỏa buồn bực thanh minh."Đúng vậy, cho nên nương khen con thông minh ra đó.Đến chuyện đơn giản như vậy cũng phải khen, chẳng phải đang nói đoàn đoàn ngốc sao...
". Bánh bao quay đầu đi, có chút mơ hồ chân thật:"Phụ hoàng, rốt cuộc là ta ngốc, hay là nương ngốc?
". Hoàng đế vuốt ve chỗ hộ khẩu bàn tay bị cắn một ngụm, nhàn nhạt liếc hắn một cái:"Là ngươi ngốc
". Đoàn đoàn khóc ngã vào lòng ngực mẫu thân:"Nương người xem, thời điểm người ngủ, phụ hoàng luôn bắt nạt đoàn đoàn như vậy. Tiết Bích Đào:..." Bảo bảo, ngươi đúng là chân truyền thật sự của nương.
Ở Dực Khôn cung tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể hoàn toàn chưa có dấu hiệu bị hỏng. Theo lời Tiểu Tiểu nói, lúc này hắn sẽ không lãng phí sức lực kéo nàng trở về, chỉ có thể chờ thân thể tan tác. Nàng chỉ còn lại ít ngày, nhưng vẫn quyết định đi ra ngoài một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!