Editor: Thiên Phi
Beta: Hy Thái Phi
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã vào thu. Cây bích đào vốn chỉ nở hoa mà không kết quả, hiện tại cánh hoa cũng dần tàn, lá rụng thưa thớt. Trong đình viện không khỏi trống vắng, nhóm thợ trồng hoa vốn là chuẩn bị gieo hoa phấn và hoa nhài, nhưng đều bị Trân Tần bác bỏ, thay vào đó là biển hoa hải đường xinh đẹp yêu kiều, hương thơm lan tỏa tứ phía.
Đầu tháng bảy, An Tuyển thị của Vũ Hương uyển bình an sinh hạ một nhi tử, trở thành đương kim Tứ hoàng tử. An Tuyển thị cũng được lên làm An Tài tử, mẫu bằng tử quý[1].
([1] Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh hiển nhờ con.)
2
Dù là như vậy, nhưng ở hậu cung này người có phong quang vô hạn vẫn là Trân Tần nương nương của Phương Hoa các. Từ khi thủ đoạn nàng trừng trị cống nữ Hoàng thị bị truyền ra ngoài, hơn nữa thánh thượng không hề có ý trách cứ, cho thấy hắn rất che chở cho nàng, nên tạm thời trong hậu cung không có người nào dám chống lại nàng.
Bị lột áo lót trần trụi ngâm mình ở trong ao, phải chịu nhục đến mức ấy, chi bằng cho Hoàng thị một đao vào cổ còn thống khoái hơn chút.
Quả nhiên, hôm sau từ lãnh cung đã truyền ra tin tức Hoàng thị dùng lụa trắng thắt cổ tự sát. Khiến những người không được ân sủng đều không khỏi thổn thức.
Lỡ như một ngày nào đó mình vô ý, có phải cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy hay không? Nghe nói hôm ấy là Hoàng thị vấp phải váy của Trân Tần nên mới như thế. Cũng chỉ là nhất thời vấp ngã mà thôi. Chẳng những phải chịu nhục, còn bị ném vào lãnh cung cả đời không được ra ngoài, đáng thương như vậy, cũng khó trách nàng ta nghĩ quẩn.
Mà những phi tần có địa vị cao lại nắm được tin tức rất nhanh, tất nhiên là biết rõ chân tướng. Hoàng đế thân là nam nhân, khó có thể hiểu được lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân, nhưng các nàng đều là nữ nhân nên hiểu rất rõ. Chỉ là các nàng hà tất gì phải hảo tâm, nói ra chuyện Trân Tần mới là người bị hại để người khác giảm bớt ác cảm của mình với nàng ta đây.
Cho dù Trân Tần có cậy quyền đến mấy, cũng sẽ lo lắng bị mọi người cùng nhau công kích mình. Các nàng cũng không tin Hoàng Thượng sẽ che chở cho nàng ta cả đời!
1
---
Thời điểm Tiết Bích Đào được cung nhân dẫn vào chính điện của Trữ Tú cung, thấy Trinh Quý tần đang ôm Tam công chúa hai tuổi của mình cùng chơi con quay. Khi Trinh Quý tần nghiêng đầu nhìn nàng, thì đứa bé trắng trẻo đáng yêu cũng nhìn theo, cùng lúc đó món đồ chơi trong tay cũng lạch cạch rơi trên mặt đất.
Miệng tiểu công chúa mếu xệch, đôi mắt đen láy ướt át như sắp khóc.
Tiết Bích Đào bất giác mỉm cười, tiến lên nhặt món đồ chơi bé bé kia lên, đưa đến tay tiểu công chúa. Vì thế mà nàng cũng bỏ qua việc thỉnh an với Trinh Quý tần.
Trinh Quý tần cũng không dựa vào việc này để lấy cớ làm khó nàng, chỉ mời nàng ngồi xuống sau đó phân phó tiểu cung nữ lo pha trà. Nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn tròn tròn của tiểu công chúa, tự mình xoay xoay con quay trên bàn. Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn nữ nhi, xoa xoa đầu của nó, rồi xoay người sang nói với Tiết Bích Đào: "Hôm nay muội muội tới đây là vì chuyện gì?"
"Muốn mượn người của Quý tần nương nương dùng một chút thôi." Tiết Bích Đào đi thẳng vào vấn đề, mỉm cười điềm nhiên.
Trinh Quý tần cảm thấy có chút kỳ quái, nàng và Trân tần này vốn không có giao tình, đang yên đang lành vì sao lại chạy đến chỗ nàng mượn người? Nàng cười nói: "Muội muội nói chuyện vẫn thẳng thắn như thế. Vậy không biết muội muội muốn mượn người nào?"
Nữ nhân trong hậu cung phần lớn là như thế, chỉ cần không phải hoàn toàn đối địch, tất nhiên sẽ không thẳng thừng từ chối. Cho dù các nàng có hiềm khích, chỉ dựa vào hành động Tiết Bích Đào nhặt món đồ chơi lên, nàng cũng hiểu rõ mục đích hôm nay nàng ấy đến là muốn hoà hợp êm thấm.
Tiết Bích Đào tiếp nhận ly trà từ tay tiểu cung nữ lo sợ bưng tới, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, cũng chưa từng nhấp môi, chỉ cười đáp: "Ta nghe nói tiểu cung nữ bên cạnh Khúc Ngự nữ, à, tên là Minh Hà, là người của Quý tần?"
Lời này vừa nói ra, không khí liền đông lại, sắc mặt Trinh Quý tần có chút trầm xuống, khóe miệng vẫn mỉm cười: "Đã là nghe nói, đủ có thể thấy không phải là thật. Bổn cung cũng không biết là muội muội nghe được chuyện này từ đâu." Vừa bị người ta vạch trần, vẻ mặt nàng có chút khó chịu.
Nàng sớm đã biết Trân Tần này không phải là loại người thích quanh co lòng vòng.
"Chỉ là khi ta xuống tay thì phát hiện mình đã chậm một bước, vì thế nên mới cho người đi điều tra nàng. Người khác chắc là không biết. Quý tần nương nương không cần vì thế mà lo lắng." Nàng để lộ ra một ít tính toán của mình, cũng là muốn cạy miệng của Trinh Quý tần.
Đã nói đến nước này, Trinh Quý tần cũng biết lần này nàng ấy tới không chỉ muốn bái phỏng bình thường. Nàng để vú nuôi ôm Tam công chúa lui xuống, để chuyên tâm ứng phó người trước mắt.
Tiểu công chúa đang chơi vui vẻ, thời điểm vú nuôi muốn ôm nó xuống cũng không tình nguyện mà xoay tới xoay lui trên người mẫu thân một hồi lâu, rồi mang con quay đi cùng. Trước khi chia tay còn nãi thanh nãi khí[2], giao ước với mẫu thân: "Nương, nương, ăn cơm cơm, cùng nhau chơi."
2
([2] Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô.)
Chính là khi dùng thiện xong sẽ cùng nhau chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!