Chương 49: Rơi Xuống Nước

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Thọ vương thấy lại có người đến, không câu nệ lễ nghĩa, một mực mời phẩm trà, nói chuyện phiếm. Không đợi Tiết Bích Đào cự tuyệt, hắn trực tiếp gọi nội thị lấy khí cụ tới. Nhân lúc ba người các nàng đang hành lễ trả lời, Thọ vương liếc mắt nhìn Tiết Bích Đào một cái, cằm hơi hất về phía ba người kia: "Ngươi chọc tới các nàng à?"

Tuy rằng người nọ đã cho là mình làm rất bí mật, nhưng Thọ vương là một người cả ngày nhàn tới không có việc gì làm nên bắt người tới làm chuột bạch để nghiên cứu, sao có thể không nhìn ra được. Ở lúc nữ nhân kia đem ánh mắt sáng quắc đặt trên người Tiết Bích Đào cũng là lúc hắn nhận ra. Lúc đó hắn gần như đứng đối diện với nữ nhân kia, cho nên so với chính chủ hắn còn phát hiện được sớm hơn.

Tiết Bích Đào thu được ánh mắt của hắn, lắc lắc đầu, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại gật gật đầu. Chắc là vì chuyện khối băng, nhưng so với dự đoán ban đầu còn nhanh hơn.

Nhưng mà cũng không sao cả, mấy nữ nhân này muốn nhấc lên sóng to gió lớn, vẫn còn sớm lắm.

Vì thế nàng khí phách mười phần nhướng mày, lộ ra tươi cười, ý bảo Thọ vương không cần để ý tới. Chỉ tiếc thân là nữ nhân mềm mại, chút khí phách này Thọ vương người ta vẫn không hiểu được, mà lại cảm thấy tươi cười kia giống như bọc ba bốn tầng mật đường, ngọt đến mức làm người phải mềm nhũn.

Hóa ra mèo con là dựa vào cái này mà nắm chặt Hoàng huynh trong lòng bàn tay, hắn ngẩn ra một chút, rốt cuộc cũng hiểu rồi. Trên đời này nam nhân có thể kháng cự kiểu tươi cười như vậy thật đúng là không có nhiều, có thể nhìn thấy sau nhanh chóng hoàn hồn, hắn cảm thấy mình cũng khá ghê gớm rồi đấy.

12

Cung nhân rất nhanh chóng chuyển cái giường nhỏ bốn chân bằng tre trúc đến, bày ra cái vại có hình lá sen, trà nghiền, đĩa trà cùng trà cụ, bên cạnh đặt một cái trường án, bên trên đặt một cái lò hoa sen, muỗng. Sắp xếp nghiêm chỉnh đâu vào đấy.

"Nếu là dùng đệm hương bồ, đệm lại không đẹp, không bằng ngồi trên chiếu được không?" Thọ vương nói.

Tiết Bích Đào cười mà không nói, thấy bên cạnh ao có cái ghế đá thiên nhiên liền muốn ngồi xuống, bên cạnh ghế đá kia có một chùm phong lan chui ra từ một cái khe nứt, cản trở khả năng người khác ngồi bên cạnh nàng. Cho dù là ngồi trên chiếu, cũng muốn chiếm chỗ cao một chút mới phù hợp với tác phong của nàng.

Vân Lũ tay mắt nhanh nhẹn, không đợi chủ tử ngồi xuống liền trải lên trên một chiếc khăn tay, để tránh làm bẩn váy mới của chủ tử.

Thọ vương thấy nàng như thế, cũng học theo, cách một vị trí ngồi xuống. Còn ba vị cống nữ kia, vô danh vô phận, sao dám ngồi xuống trước mặt Tần vị phi tử cùng Vương gia? Cho nên đành phải đứng giống như cung nhân, từ xa nhìn qua, trông như là tỳ nữ hầu hạ.

Trong đó có một người khá thông minh, hai mắt sáng ngời, treo lên một nụ cười rồi tự đề cử mình nói: "Thiếp tuy bất tài, nhưng nguyện vì Vương gia cùng Trân tần nương nương mà pha trà." Đúng là Hoàng Diêu bạn tốt của Đặng Minh Lộ.

Thọ vương gật đầu.

Nàng vui vẻ, lại khom lưng thi lễ lần nữa. Buộc ống tay áo to rộng cho gọn lại để dễ dàng xử lý.

Hoàng Diêu ngồi xổm cạnh trường án, đầu tiên nghiền nát trà màu đỏ đậm, rồi đặt lên bàn trà làm lạnh. Trước khi nghiền trà thành bột mịn thì cho sương sớm vào đun. Khi nước bắt đầu sôi lăn tăn có bong bóng như mắt cá thì cho thêm 1 chút muối, hớt bỏ lớp màng nước nổi trên mặt. Tiếp tục đun nước cho đến khi bong bóng to như hạt ngọc trai, múc một gáo nước trong siêu đang đun ra. Lại dùng trúc sách vừa ngoáy nước vừa cho bột trà vào.

Nấu đến nước trà nổi bọt khí như "Đằng sóng cổ lãng" [1] thì lấy gáo nước đã múc ra đổ vào siêu. Để cho nước tạm dừng sôi. Được gọi là 'Dục này hoa'.

2

([1]: sóng xô vào bờ.)

Lúc nàng pha trà rất chăm chú, cử chỉ giống như nước chảy mây trôi, không sai lầm một chút nào, có thể thấy được nàng đã tốn rất nhiều công phu cho việc này. Chờ nước trà nấu xong rồi, liền nhoẻn miệng cười với hai người ý bảo đã xong, đôi bàn tay mềm mại nâng khay lên, gót sen nhẹ nhấc. Chén trà đầu tiên tất nhiên là dâng lên cho Thọ vương.

Thọ vương tiếp nhận rồi phẩm trà, nước trà trong xanh, dư vị thơm ngọt. Hắn cười: "Quả thật hương vị của trà còn đọng lại trên đầu lưỡi." Ánh mắt lại nhìn Tiết Bích Đào ở bên cạnh, ý vị không rõ.

Hoàng Diêu đang dâng trà cho Tiết Bích Đào nên đứng đưa lưng về phía Thọ vương, tất nhiên là không nhìn thấy được ánh mắt này. Dưới đáy mắt nàng hiện lên tia sắc bén, lúc Tiết Bích Đào nhìn qua thì thoáng rũ mi xuống để dấu đi. "Mời Trân tần nương nương dùng trà." Trong giọng nói có ý cười, cùng với một chút lấy lòng, làm người lơ đãng liền sẽ xem nhẹ, thả lỏng cảnh giác.

Động tác cúi người dâng trà mới đi được tới một nửa, dưới chân lại giống như bị một đoạn vải khoác trên tay Tiết Bích Đào làm vướng mà té ngã, nước trà nghiêng ngả, nàng dưới sự hoảng loạn lỡ tay hắt chung trà, mắt thấy nước trà nóng bỏng kia có lẽ đều bị hắt hết lên người Tiết Bích Đào.

Lúc này ngay cả Tiết Bích Đào cũng không đoán trước được. Người trong cung dùng nhiều âm mưu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải nữ nhân thích dùng đao thật súng thật như mình. Cảnh giác tuy rằng hữu dụng, nhưng cũng chỉ có thể ở lúc người khác có hành động mà phản ứng lại, người khác có ý xấu với nàng lại không thể thông báo. Chờ nàng phát hiện trên tay tê rần dự đoán được không tốt, thì nước trà kia đã sắp hắt lên trên người mình rồi.

Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ đành phải ngửa người về phía sau, trước bảo vệ mặt không bị hắt đến.

Hoàng Diêu thấy dung mạo của nàng có thể sắp bị huỷ hoại rồi, trong lòng đang vui vẻ, nên nào chịu dễ dàng buông tha như vậy. Đang muốn duỗi tay ra kéo, mới thấy đoạn vải trắng vừa quấn vào chân khi nãy vẫn chưa hất ra, nên bị vướng vào chân, thân mình nàng ta vừa ngã về phía trước, trực tiếp đẩy Tiết Bích Đào ngã vào trong hồ.

1

Ban đầu Thọ vương xác thật là biết nữ nhân này biết làm việc, cũng cảnh báo cho Tiết Bích Đào. Nhưng hắn không dự đoán được nữ nhân này nhìn thì nhu nhược, nhưng làm việc lại trực tiếp thô bạo như vậy. Hắn còn chưa kịp đứng lên, Tiết Bích Đào cũng đã bị đâm vào trong ao, hắn vươn tay ra chỉ có thể thu lại. Mày vừa mới nhăn lại, trong lòng vừa chuyển, cũng không để ý vạt áo bị ướt nhẹp do lúc nàng rơi xuống nước làm bọt nước bắn ra, liền quay lưng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!