Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
"Khúc Ngự nữ có rảnh rỗi ở chỗ này nói lải nhải với bổn cung, chi bằng thành thật hầu hạ Hoàng thượng một lần, lúc đó hãy đến nói với bổn cung 'chỉ sợ Hoàng thượng không vui'."
Từ sau ngày kia, trong đầu Khúc Hân Nhiên thường xuyên xoay chuyển những lời này, tiện đà nhớ lại tình cảnh lúc ấy của bản thân bị chèn ép không xuống đài được cùng với khuôn mặt ngang nhiên đắc ý tươi cười kia của Trân Tần trong lòng càng thêm hoảng loạn hơn.
Nàng ta đóng hộp gương trang điểm lại, lòng sinh hờn dỗi, bắt bẻ Minh Hà đang đứng quạt ở một bên: "Ăn chưa no hay sao, quạt nửa ngày cũng không thấy mát."
12
Cung nữ kia cũng không quá kính sợ, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Đối với người khác thì cúi đầu, xoay người lại bới móc chúng ta, có ý tứ gì."
Ban đầu nàng ta bị phân tới uyển tử này cũng cho rằng được một ân huệ lớn, những người khác cho rằng nơi này phong quang, nàng ta lại thấy rất rõ ràng.
Ngoại trừ lúc đầu Hoàng thượng ban thưởng cho thì lại chưa từng đặt chân đến đây.
Cứ như thế mãi, thì cho dù vinh quang cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị người khác dẫm đạp dưới chân.
Khúc Hân Nhiên mơ hồ nghe thấy được mấy chữ, lại thấy vẻ mặt của nàng ta không để bụng, nhất thời vẻ mặt hiện lên phẫn nộ, trợn mày nói: "Hóa ra là do ngày thường ta quá dung túng cho ngươi, nên mới có lá gan cãi lại chủ tử, vậy sao lúc ở trong đình lại không nghe thấy ngươi lên tiếng vậy."
Vừa dứt lời xong, chính bản thân nàng ta cũng sinh ra ý nghĩ buồn bực. Cớ sao phải so đo với một cung nữ chứ, vô duyên vô cớ làm mất hình tượng của bản thân. Ít nhất hiện tại so với lúc đầu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, chẳng những có bổng lộc, còn có cung nữ chuyên dùng bên cạnh. Việc này đối với nàng ta, vốn luôn có người hầu hạ từ nhỏ, không khỏi cảm thấy vui mừng.
So với mấy người ở gian phòng bên cạnh thì đã hơn nhiều rồi. Rốt cuộc thì các nàng cũng không được tấn vị, danh không chính ngôn không thuận, nên đến nay vẫn chỉ có thể dùng người làm việc chung trong uyển. Mà những cung nhân này vốn lười nhác, suốt ngày không thấy xuất hiện. Các nàng không có ai chống lưng cũng chỉ chỉ có thể nén giận mà thôi.
Cung nữ Minh Hà kia cũng nhận rõ thân phận của mình, mới vừa rồi là nhất thời lỡ miệng, bây giờ cũng không dám tranh luận quá mức, đỡ cho bị đưa tới chỗ các ma ma dạy dỗ lại lần nữa, ngượng ngùng cúi đầu tới nhận sai: "Đều là do nô tỳ không phải, mong chủ tử đừng trách tội. Sau này nô tỳ không dám nữa."
Khúc Hân Nhiên thấy nàng ta vâng vâng dạ dạ, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút. Nếu muốn thay đổi người, cũng không thể mở miệng ngay tại đây được. Hiện nay quan trọng nhất vẫn là nắm chắc thánh tâm. Giống như theo như lời Trân Tần, chỉ khi chính thức hầu hạ Hoàng đế một lần, nàng mới xem như chính thức đi lên sân khấu hậu cung, nếu không, người khác đều lấy việc nàng cứu người để mà làm chuyện tán gẫu mỗi khi ăn xong, nghe tới thì có chút uy phong, kì thật thì nhìn nàng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, hổ giấy mà thôi, chỉ cần nhẹ nhàng chọc một phát là có thể xẹp xuống.
Giống như nàng không hề để bụng Trân Tần chút nào. Tuy rằng nàng thực sự chán ghét cái vị sủng phi nương nương kia, nhưng không thể không nói, chỉ một câu nói của nàng ấy, đã có thể đánh chìm toàn bộ mộng đẹp của bản thân mình từ trên cao rớt xuống, khiến cho nàng tỉnh táo. Vì nàng không muốn bị người ta bỏ quên mà cao giọng làm việc, nhưng vừa được mọi người tung hô một chút lại như bị mê hoặc, thiếu chút nữa là quên mất ước nguyện ban đầu là đoạt được thánh tâm.
Còn lại người ta nói cái gì, kì thật đều không quan trọng.
"Ta nghiêm khắc với ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Nàng thở dài trấn an nói, ý đồ là duy trì một hình tượng thân thiết dịu dàng: "Chút tâm tư mờ ám của ngươi ở trước mặt ta thì còn chưa tính, nếu như ngày khác đụng phải bề trên, nhịn không được cũng nói thầm lên, để người ta bắt được lỗi thì ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi. Hiểu không?"
"Chủ tử nói phải." Minh Hà rũ mi, đem tất cả lời nói thầm nuốt vào trong bụng, dù sao thì nàng cũng không có cách nào phản bác lời chủ tử nói. Chỉ cần gật đầu là được rồi. "Nô tỳ biết ân huệ của chủ tử, mới vừa rồi chẳng qua là nhất thời hồ đồ, mong chủ tử đừng để trong lòng."
Nói ra thì cũng kỳ quái, tuy rằng nàng cảm thấy diễn xuất của chủ tử nhà mình có chút không phóng khoáng, nhưng khi nhìn vào mắt chủ tử thì lại có cảm giác thân thiết không nói nên lời, khiến cho nàng không tự chủ được liền dịu ngoan trở lại. Nàng tò mò dùng khóe mắt liếc nhìn, rất muốn biết được bí mật trên người chủ tử.
Khúc Hân Nhiên thấy bộ dáng thuận theo của nàng ta, không đáng nhắc đến, càng kiên định muốn sau này đổi mấy cung nữ đắc dụng thì hơn, ít nhất như cái người bên cạnh Trân Tần kia, không cần chủ tử lên tiếng liền biết làm việc ra hình ra dạng, còn không thì cũng phải thông minh nhanh nhẹn vậy. Nàng nhớ tới một phen suy nghĩ vừa rồi, hơn nữa không thích Minh Hà này, tìm cái lý do sai khiến nàng ta đi ra ngoài, khẩu khí ôn hòa nói: "Tất nhiên là ta sẽ không để trong lòng, chỉ cần sau này ngươi làm việc thật tốt, trong lòng ta so với người khác đều vui mừng hơn."
"Ngươi đi thúc giục xem, nước ấm chúng ta cần khi nào mới đưa tới."
Việc làm này khiến trong lòng Minh Hà lại thêm chế giễu một phen, rõ ràng không phải là người quý giá gì, cũng chỉ là một nữ nhi của quan viên gia cấp thấp ở tiểu quốc phía Nam, từ khi nàng bị phái tới hầu hạ, suốt ngày đều phải giữ người tắm gội thật sạch, cũng không biết là tắm rửa sạch sẽ cho ai nhìn nữa.
Hoàng thượng lại không tới.
Hành vi tắm gội này, thực ra là do Khúc Hân Nhiên xem từ trong sách ra.
Kinh nghiệm trong sách nói cho nàng, nếu không duy trì tắm rửa mỗi ngày như người hiện đại thì không phải là nữ chủ. Cái này là dù tới cổ đại rồi cũng không quên được đặc tính của người hiện đại. Huống chi nàng còn cho rằng, mỗi một cái nháy mắt nữ chính đều có khả năng đụng phải Hoàng đế, bởi vậy không thể đến lúc đó nàng lôi thôi mà gặp được, vẫn nên thời khắc chuẩn bị tốt. Cuối cùng thì cơ hội cũng chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Đuổi Minh Hà đi ra ngoài, nàng đóng của sổ lại, lắc mình vào không gian.
10
Trong không gian không có tro bụi, phòng của nàng vẫn luôn không quét dọn, nhưng không hề dính hạt bụi nào. Nàng vừa lòng gật gật đầu, chọn hai ba quyển tiểu thuyết có tình huống gần giống với nàng nhất, ngồi ở trên ghế sô pha mà tìm kiếm các cách có thể làm nàng được sủng ái.
11
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!