Edit: Cát Sung dung
Beta: Hy Thái phi
Ngày mùa hè sắp tối, ánh sáng lưa thưa xuyên thấu qua những đám mây trắng tinh như sữa bò, từng tia từng tia nghiêng nghiêng chiếu lên đình viện Phương Hoa các, giống như trang điểm lên đó một lớp phấn vàng mỏng. Trong viện những cây hoa đào phiêu phiêu như muốn ngã, sôi nổi cho phép gió nhẹ thổi qua, đưa một làn hơi nước mát lạnh vào trong các.
Màn lụa hình thiên nga bị thổi bay một góc, bên trong lộ ra chăn gấm mỏng uyên ương hí thủy trên người nữ tử. Như áo mỏng tơ tằm dệt ngó sen nửa cởi, lộ ra hai đầu vai trắng mềm tinh xảo, cùng một đôi ngực sữa nõn nà lúc ẩn lúc hiện.
Búi tóc lệch nghiêng, trâm vàng muốn rơi xuống. Nàng thoáng chống tay lên một bên, còn buồn ngủ, âm thanh thì thầm: "Quá nhẹ, ngứa."
Trong trướng, ánh mắt nam tử nhìn chằm chằm da thịt nhẵn mịn trơn bóng của nàng dưới tấm mền mỏng hình uyên ương. Ánh mắt không rời nhìn khỏa anh đào nổi lên trên vùng trắng nõn như ngọc trai, hầu kết lăn một cái, hơi có chút miệng đắng lưỡi khô. Hai tay lại không dám lười biếng, cầm miếng bông tắm lên hơi dùng lực, lấy phấn hồng trong hộp thoa lên eo nữ tử, tấm lụa mỏng trượt xuống, ẩn ẩn còn có thể thấy được mông nhỏ tròn trịa cùng một chút kẽ mông, thoảng ra hương nước đào ngọt lịm. (Edit:
Ôi cái cảnh này T_T)
Hầu kết chuyện động càng thêm lợi hại, thật sự hương thơm kia làm hắn chỉ muốn cúi đầu xuống cắn một ngụm.
Đôi môi xinh đẹp của nữ tử khẽ mở, giống như biết suy nghĩ của hắn, lười biếng nói nhỏ: "Không được nha, Hoàng thượng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào." Nàng còn chưa hết giận đâu. Cho dù Hoàng đế chỉ thăng phân vị của Khúc Hân Nhiên, chưa từng chạm vào nàng ta, cũng xem như giữ chữ tín, nhưng nàng vẫn không thoải mái.
Hoáng đế duỗi tay véo mũi nàng, mang theo âm thanh khàn khàn: "Bình giấm nhỏ. Còn muốn tức giận bao lâu?"
Trâm vàng bị động tác lên xuống lộn xộn lăn long lóc lăn đến trên giường Hoàng đế, nghe vậy Bích Đào ôm chăn mỏng lên che lại thân mình, nhìn vào mặt Hoàng đế, nàng cười mắt cong cong, ra vẻ mơ hồ: "Hoàng thượng nói gì vậy, người ta làm sao sẽ tức giận với Hoàng thượng chứ."
"Không tức giận?" Hoàng thượng đang thuận theo dục hỏa leo lên đã bị ngón tay nàng duỗi tới, ngoài miệng khẽ nhếch, nhưng nghe nàng lười biếng xinh đẹp lên tiếng: "Người ta luyến tiếc tức giận Hoàng thượng, nhưng chưa nói không tức giận nữ nhân kia. Nhưng nàng ta lại là nữ nhân của Hoàng thượng, người ta không có tư cách động đến trên đầu nàng ta, đành phải tự hờn dỗi chính mình."
"Nói đến nói đi vẫn là tức giận trẫm." Hoàng đế bật cười, tiếp theo lại giả vờ không vui nhướng mày nói: "Có phải trẫm đối với nàng tốt quá hay không, lại dám ở trước mặt trẫm cậy sủng sinh kiêu."
Khóe môi Tiết Bích Đào khẽ cong, rũ mi cười, thuận thế nói: "Hoàng thượng đã sủng ta, tất nhiên là phải báo đáp lại một vài phần." Nàng vui vẻ kéo khăn lụa lên nhẹ nhàng che má hồng, nâng cánh tay châu ngọc ôm lấy cổ Hoàng đế, cách một tần sa mỏng cùng hắn khẽ cọ xát.
Sa lụa phác họa ra đường cong gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, lại là màu hồng phấn nhạt, bịt kín mặt làm hiện lên một phần màu sắc ái muội.
Hoàng đế bị làm cho hoa mắt trầm mê, không còn tâm trí. Nhất thời tay nàng đẩy tới mà không kịp phòng bị, bị đẩy nghiêng về một bên.
Mà Tiết Bích Đào liền nhân cơ hội trốn ra xa, cười khanh khách. Tiếng cười như giọt sương rơi, khiến cho tóc mai lỏng lẻo rơi xuống, tùy ý ở trên má tuyết. Khóe mắt nàng dương lên, ánh mắt ngang ngược, thánh âm như oanh vàng: "Ân phải báo, nhưng giận vẫn phải giận." Lời nói mang theo hai ý nghĩa.
Hoàng đế sớm đã bị nàng làm mê mẩn tâm trí, làm gì còn lo lắng nàng xô đẩy làm mất uy nghi.
Hắn tiến lên bắt được tiểu yêu tinh, không rảnh quan tâm đến cái gì hứa hẹn chỉ có thể nhìn không thể ăn đó nữa. Cúi người đem nàng ngậm tới, cắn một cắn lên môi hồng thơm mềm mại, ngon miệng ngọt thanh. Vật nhỏ bị hắn dưỡng tới lá gan cũng lớn lên, lúc này không làm thịt thì để đến khi nào?
Bên trong màn lộ ra vài phần kiều diễm, hai người vui vẻ mong chờ, đủ để triền miên, một lần lại thêm một lần.
---
Sáng ngày thứ hai, tuy trời sáng khí trong, không trung xanh biếc như được tẩy rửa. Nhưng ban ngày gió nóng thổi tới, như một cỗ sóng nhiệt phả vào người. Tiết Bích Đào không kiên nhẫn ngồi buồn ở trong nhà, lại càng mong muốn hết ngày ở cữ, liền gọi đám người Vân Lũ đi Ngự Hoa viên.
Nàng ngồi nhàn nhã trong đình Trừng Thụy, vứt cần câu bằng trúc mộc trong tay ra, tư thế không phải rất thành thạo, móc câu kia còn suýt nữa móc vào đầu tóc của cung nữ hầu hạ phía sau. Cũng may vẫn hoàn toàn đi vào mặt hồ, mấy con cá sợ tới mức tản ra bốn phía, tạo ra một làn sóng nước.
Tình cảnh này nếu đặt ở nơi khác tất nhiên thanh nhàn tự đắc, nhưng đặt ở nơi quy củ nghiêm ngặt như trong cung, cảm thấy có chút không hợp nhau. Rồi lại vì nàng phong thái nhàn nhã, dung sắc tuyệt diệu, càng thêm vài phần cảm giác không thể dung hợp. Làm người có tâm nghỉ chân thưởng thức.
"Thiếp thân thỉnh an Trân Tần nương nương, nương nương cát tường." Bên tai bỗng truyền đến âm thanh vấn an thanh thúy, Tiết Bích Đào nghiêng mắt nhìn lại, thì ra là người nhiều ngày nay được lưu truyền sôi nổi, tán tụng không dứt trong cung, tân sủng của Hoàng thượng Khúc Ngự nữ.
Thấy nàng ta một thân cung trang vàng nhạt đúng mốt trong cung, màu sắc kia giống với màu của màn lụa mà nàng mới thay gần đây (Edit: Quá đáng,:v). Khi làm màn thì thoải mái dễ chịu hợp lòng người, biến thành trang phục cũng thanh lệ như nước, làm người không tự giác mà thấy thân thiết. Phục sức khác biệt, vây quanh nàng ta là một đám người xiêm y ngăn nắp xinh đẹp, những nữ tử đều là cao thủ ngụy trang, đúng là nhóm người mới vào cung cùng lúc với nàng ta.
Những người đó lấy nàng ta làm trung tâm, nhìn như vạn hồng tập trung tại một điểm vàng.
Không bắt mắt bằng màu xanh,
Nàng nghĩ tới chuyện này, bỗng chốc cười khẽ một tiếng.
Mọi người nghe thấy, cảm giác như mũi nàng hừ ra tiếng cười trào phúng, không khỏi trong lòng căm giận. Từ khi vào cung vẫn luôn nghe nói Trân Tần ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng, không đem phi tần phân vị thấp hơn để vào mắt, nói phạt quỳ liền phạt quỳ, nói ban canh tránh thai liền ban canh tránh thai, ngay cả phi tần phân vị cao hơn nàng, cũng không có mấy phần tôn trọng. Cho nên nhân duyên không tốt, hiếm khi được người thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!