Chương 44: Xem Kịch

Editor: Thiên Phi

Beta: Hy Thái Phi

Tuy rằng thanh âm nàng hô lên rất đúng lúc, nhưng Hàn Thừa Vận là hoàng tử có thân phận tôn quý, sao có thể nghe theo lời của một "cung nữ" nhỏ nhoi như nàng? Huống chi cung nữ này lại đột ngột hô lên như vậy, hắn còn không kịp tiêu hóa ý tứ của những lời này. Vốn dĩ đã quyết định tiếp nhận ống pháo hoa và mồi lửa từ tên thái giám đưa qua, chuẩn bị châm ngòi.

Khúc Hân Nhiên thấy thế thì khẩn trương.

"Đại hoàng tử cẩn thận!"

Một chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ như đóa hoa cúc, thắp sáng màn đêm. Đồng thời cũng khiến cho hành động dứt khoát của Khúc Hân Nhiên càng thêm xinh đẹp đến lóa mắt. Ánh sáng từ pháo hoa làm nổi bật thân ảnh nhỏ bé của nàng đang ôm lấy bảo vệ cho Đại hoàng tử còn chưa cao đến eo. Sau khi tiếng nổ mạnh qua đi, phía xa xa chỉ còn lại bụi giấy rơi đầy trên đất, lại bị một trận gió thổi qua, khiến người ta lóa mắt.

Trước đó, không người nào biết được trong lòng Khúc Hân Nhiên đang nghĩ gì.

Bởi vì Trân Tần can thiệp đã khiến cho Hoàng Thượng không lật đến thẻ bài của nàng, tất nhiên nàng sẽ không cam lòng sống bình lặng trong hậu cung này như những nữ nhân bình phàm khác. Đợi đến khi tuổi xuân qua đi chỉ có thể bị vắng vẻ rồi dần dần chết già trong cung. Cho nên, nàng quyết định tạm thời lên cùng một thuyền với Đức Phi, ít nhất sẽ có cơ hội lại lần nữa có được thánh sủng.

Nhưng những phi tần có địa vị cao trong cung sao lại nuôi dưỡng một quân cờ vô dụng? Không giống như lần trước khi Ngô Canh Y đến tận cửa nhờ cậy, dù cho nàng thể hiện tốt, thì Đức Phi cũng liếc mắt khinh thường. Nàng rơi vào đường cùng mới dời sự chú ý từ Đức Phi sang người Đại hoàng tử, nàng cho rằng Đại hoàng tử là huyết mạch của Đức Phi, nếu nàng đối xử tốt với Đại hoàng tử thì Đức Phi có thể sẽ xem trọng nàng một chút.

Lại không ngờ rằng cơ hội sẽ tới nhanh như vậy, ngay trong buổi yến hội mừng sinh thần của thánh thượng, khi nàng như bình thường mà dời tầm mắt tới chỗ Đại hoàng tử thì thấy sắc mặt của tên thái giám bên cạnh Đại hoàng tử có chút kỳ quái. Nàng quan sát hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định khi hắn xúi giục Đại hoàng tử đốt pháo hoa nàng sẽ ra tay. Nàng không biết nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì khi nào mới lại có được cơ hội thứ hai, nàng đành phải đánh cược một phen.

Vì thế trong nháy mắt Đại hoàng tử châm lửa, nàng nhào tới bảo vệ hắn chặt chẽ trong lòng mình. Mà pháo hoa sau khi được châm lửa bởi vì chấn động sẽ nứt toác ra, cơ hồ là lập tức phát nổ, làm nổi lên một trận bụi mù mịt. Rất khó tưởng tượng nếu như người khác vẫn giữ nó trong tay thì sẽ gây ra hậu quả gì.

Cách đó không xa là nơi chuyện trò vui vẻ, mọi người vốn đang hoà thuận vui vẻ lại bị một tiếng nổ lớn của pháo hoa nở rộ giữa không trung làm cho giật mình nhảy dựng.

Đức Phi là người đầu tiên có phản ứng, nàng cực kỳ hoảng loạn bất an gọi một tiếng: "Thừa Vận!" Lập tức bất chấp mà lao đến bên cạnh Đại hoàng tử, để cung nữ đỡ Khúc Hân Nhiên bị sóng xung kích của pháo hoa đập vào người ngồi dậy, hai tay run run cúi xuống ôm lấy nhi tử của mình.

Nàng không ngờ rằng, hiện giờ nàng đã nắm quyền hành trong cung, cũng đã đã từng bước loại bỏ chướng ngại vật trên con đường phía trước, nhưng người quan trọng nhất là nhi tử thân sinh lại xảy ra chuyện ngay trước mắt nàng? Đức Phi tức giận mà nhìn chằm chằm tên thái giám đang run rẩy quỳ xuống, giọng nói tàn nhẫn: "Tiểu Lục Tử, nói cho bổn cung biết đã xảy ra chuyện gì!"

"Hồi, hồi bẩm nương nương, nô tài, nô tài không biết ạ." Lòng hắn rối như tơ vò mà quỳ gối ở đó, khóc không ra nước mắt. Đại hoàng tử rất hay đùa nghịch, lại biết hắn là người Đức Phi nương nương xem trọng nhất nên mới không đề phòng hắn. Một khi bị hắn xúi giục liền nóng lòng muốn tự mình làm thử.

Kế hoạch vốn là sau khi chuyện này thành công, hắn đưa đồ vật cho Đại hoàng tử rồi thì có thể lập tức rút về bên cạnh Đức Phi. Cho dù Đại hoàng tử có nhận ra hắn, nhưng một người bị thương nặng hôn mê thậm chí có thể chết non cũng không thể nào chỉ ra và xác nhận hắn được. Thế nhưng đột nhiên một nữ nhân từ đâu nhảy ra làm hỏng hết kế hoạch ban đầu. Hắn kinh ngạc ngã trên mặt đất nên không kịp rút về, đúng lúc bị Đức Phi tóm được.

Bất luận như thế nào, hắn là một cung nhân bên cạnh Đức Phi nương nương, khi Đại hoàng tử bị thương hắn lại có mặt ở đó, dù nghĩ thế nào cũng đều không hợp với lẽ thường. Chuyện đã đến nước này, cho dù hắn có thú nhận hay không cũng là một con đường chết.

Vì người nhà, hắn không thể nói.

"Ồ? Thật thú vị." Thọ Vương nhìn sự việc phía trước đã vượt ngoài dự đoán, sờ sờ cằm.

Tiết Bích Đào đang nhíu mày xem diễn thì nghe thấy câu nói của hắn, nàng xuyên tạc nói: "Có hứng thú với nàng ta?"

"Xuy." Thọ Vương bật cười, vén một dúm tóc của nàng lên trêu đùa: "Dung mạo của nàng ta không đẹp bằng ngươi. Bổn vương tò mò là, bởi vì chúng ta là có tình huống đặc biệt nên mới biết người nọ có vấn đề. Còn nàng ta thì sao, làm sao nàng ta biết được?"

1

Tiết Bích Đào không để ý đến câu trước đó, nàng trầm tư một lát, khóe mắt cong cong vương nét cười: "Ngươi nói xem, có phải nàng ta biết không có cách nào cướp Hoàng Thượng từ tay của người khác nên mới dời chủ ý lên người Đại hoàng tử hay không?"

Thọ Vương suýt bị sặc nước miếng, nhưng lo lắng sẽ làm kinh động đến bọn người phía trước, chỉ có thể hạ giọng ho khan.

"A, nó có khuôn mặt anh tuấn giống hắn, nó cũng có giọng nói đầy từ tính giống hắn. Tất cả đều làm người khác mê muội như vậy. Nếu như ta không có được tình cảm của hắn, vì sao không đặt hy vọng lên người con của hắn?" Nếu không phải còn trốn tránh ở sau thân cây thì nhất định Tiết Bích Đào sẽ nói càng thâm tình hơn nữa.

Lúc này Thọ Vương đã không còn ho khan nữa, mà hắn cuộn chặt tay hai tay, bả vai run run rất nhỏ, cố gắng kìm nén để mình không phát ra tiếng cười to.

Chốc lát sau, hắn kề sát vào nha đầu lắm lời này, hỏi: "Tiểu miêu, ngươi có lo lắng hay không?"

"Ngươi là nói......" Trong chốc lát Tiết Bích Đào liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, nghiêng đầu ngây thơ nhìn hắn.

"Không phải ngươi chán ghét nàng ta hay sao? Ngươi đoán xem, liệu hoàng huynh có chuyển qua yêu thích nữ nhân có ân cứu mạng con hắn hay không?" Thọ Vương nhìn kỹ mọi sự thay đổi biểu tình trên mặt nàng, muốn tìm ra đáp án.

"Đúng vậy......" Tiết Bích Đào không giấu giếm, dựa theo những suy nghĩ trong lòng mà đáp, cũng nhìn thẳng vào hắn: "Rốt cuộc Đại hoàng tuổi còn quá nhỏ, không đủ để thỏa mãn ham muốn của nữ nhân. Ngươi thử nói, nếu bổn cung đẩy ngươi qua cho nàng ta, liệu nàng ta có thể buông bỏ suy nghĩ ngu xuẩn này hay không?" Hắn đã dám xem xuân cung đồ do người thật diễn, thì sẽ không để ý đến những lời nói thô lỗ này đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!