Chương 42: Anh Đào

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

"Minh Lộ tỷ tỷ, ngươi có nghe nói không? Hôm qua người kia vẻ vang đi, mặt xám mày tro trở về, thật không thú vị. Nghe nói là thân mình Trân Tần nương nương không khoẻ, nhẹ nhàng mời Hoàng thượng đi." Hoàng Diêu tùy tiện đứng ở trước phòng Khúc Hân Nhiên trào phúng, mắt liếc về phía sau: "Cũng không biết là nàng ta hầu hạ Hoàng thượng như thế nào."

Từ sau lần Khúc Hân Nhiên mượn gió Đông[1] của các nàng, đáp lời Hoàng thượng, lòng dạ các nàng đã không thuận. Lúc này nàng ta lại vẫn chiếm trước, nếu không bỏ đá xuống giếng thì thật là xin lỗi trời đất chứng giám!

([1] gió Đông (): ý chỉ cơ hội, thời cơ, xuất phát từ điển tích trận Xích Bích giữa Chu Du và Tào Tháo. Gia Cát Lượng viết mật thư 16 chữ cho Chu Du: "Dục phá Tào công, nghi dụng hỏa công, vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong". Nghĩa là: muốn đánh bại Tào Tháo thì nên dùng hỏa công, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông.)

Cô nương gọi là "Minh Lộ tỷ tỷ" cũng thấy không thoải mái trong lòng, giả vờ khuyên nàng ta: "Đó là lần đầu của người ta, có điểm không chu toàn cũng là bình thường."

Lời vừa nói ra, lại khiến mấy cô nương vây lại, sôi nổi cười đùa.

Trong cung, nương nương nào thị tẩm lần đầu cũng chưa từng xảy ra chuyện này. Thứ nhất là trước nay chưa từng có chuyện Trân Tần không hề kiêng nể mà cho một cái tát vào mặt như thế, thứ hai, Hoàng thượng cũng sẽ cho vài phần mặt mũi. Dù là không cho phi tần mặt mũi, còn phải cho thế gia phía sau phi tần mặt mũi phải không? Đáng tiếc phía sau nàng ta không có người chống lưng.

Việc này nếu xảy ra với bản thân mình, tất nhiên là nổi trận lôi đình, nhưng nếu là dừng trên người người khác, vậy chẳng trách người bật cười. Rốt cuộc các nàng còn trẻ, đều cảm thấy chính mình tốt, gia thế không phải quá quan trọng, tranh luận sinh ra cảm giác đồng mệnh tương liên[2].

([2] đồng mệnh tương liên () : người cùng cảnh ngộ thương xót lẫn nhau.)

Dường như cười thêm vài tiếng, chính mình và người nọ sẽ không giống nhau.

"Hừ, ngày thường nhìn nàng ta cũng là một bụng xuân thu, bộ dáng học vấn thanh cao, một chút thủ đoạn đều không có. Thật uổng phí công cô cô dạy dỗ, còn khiến chúng ta cũng mất mặt theo."

"Đúng vậy! Sao lại là nàng ta được rút thẻ bài đầu tiên. Hiện giờ, đến ra ngoài ta cũng không dám ra, rất sợ cung nữ thái giám đều tới chế giễu, vô duyên vô cớ liên luỵ ta." Trong lời nói có hai phần oán khí, còn lại tám phần đều là châm chọc, đến hạ nhân thấp hèn cũng khinh thường Khúc Hân Nhiên nàng ta.

"Chính là vậy..."

Dường như sáu người thương lượng xong, đứng ở cửa ngươi một câu ta một câu trào phúng châm chọc, nói cho đến mức ai cũng phải hổ thẹn. Cánh cửa kia lại cố tình đóng chặt, chính chủ chính là không hiện thân.

Nói được một lúc lâu, mấy người nói đủ rồi, nhìn nàng ta không có ý ra ngoài, hừ một tiếng, sôi nổi rời đi.

Trong phòng, xương ngón tay của Khúc Hân Nhiên nắm chặt, trong mắt có tia sáng lập loè.

Lúc này cho các nàng ở đây nói thì sao, chờ đến ngày nàng thành công, ngày đó lại thu thập cũng không muộn. Dù sao, nàng sẽ không dễ dàng nhận thua!

---

Tiết Bích Đào chậm rãi xòe chiếc quạt trúc kia ra, trên đó là mấy hình gấu trúc hoặc thèm thuồng nhìn cành trúc, hoặc trốn ở phía sau cây trúc, đều là ngây thơ chất phác, sinh động như thật. Nàng chỉ vẽ một con trên giấy viết, cũng chỉ là bộ dáng đại khái, không nghĩ tới bằng vào sức tưởng tượng của mình, Hoàng đế liền làm hiện ra các hình thái của chúng.

Không hổ là Đế vương, người tài ba không gì không thể. Trong lòng nàng âm thầm khích lệ hắn một lần.

"Phụng Tử, cất nó đi, đợi thời điểm nóng hơn chút lại dùng." Tiết Bích Đào khép quạt lại đưa qua. Phụng Tử đưa tay nhận lấy, đi tìm hộp vuông cất đi.

Vân Lũ thấy tâm tình chủ tử không tồi, không muốn nàng lại đi ngủ, lấy lòng nói: "Nô tỳ không ngờ chủ tử cũng là người thích bỡn cợt, êm đẹp sai người giấu đèn kia đi. Nhưng không biết rốt cuộc hôm qua thánh thượng có thấy mặt vị kia hay không?"

1

Tiết Bích Đào nhớ tới vụ này, nhịn không được cũng cười: "Nào phải ra tay tàn nhẫn mới có thể chặn đường người khác? Như vậy dù Hoàng thượng biết cũng chỉ cười mà cho qua thôi."

"Việc này ngươi giao cho ai làm?" Tiết Bích Đào đột nhiên nhớ tới. Làm việc tốt, tất nhiên là phải thưởng.

"Hồi bẩm chủ tử, nô tỳ giao cho Vân Hương tỷ làm." Khóe môi Vân Lũ mỉm cười, đáp lời không chút hoang mang: "Vì nói là chủ ý của chủ tử, nàng ta không dám chậm trễ."

1

Sau khi nghe xong, Tiết Bích Đào vỗ về hoa văn chằng chịt trên chăn gấm, vô cùng phức tạp, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, khiến người ta tìm không ra ngọn nguồn, miệng nàng bất chợt nhảy ra một câu: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Vân Lũ thoáng suy nghĩ liền minh bạch ý tứ của chủ tử, nàng ta cười cười, tiến lên thay chủ tử dịch góc chăn. Vì cự ly gần, thanh âm cũng thấp đi không ít: "Nô tỳ đoán rằng, nàng ta hẳn là người của Hoàng thượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!