Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Tay Hoàng đế tức khắc sửa lại phương hướng, xoa xoa ấn đường, sau đó phân phó: "Cầm đèn."
Gian ngoài, một loạt đèn lồng cung đình được thắp lên, ánh sáng vàng cam xuyên thấu qua cửa sổ, nhất thời chiếu sáng rọi tình cảnh trong phòng. Lúc này Hoàng đế mới thấy rõ mặt mũi của nữ tử trên giường, diện mạo thanh tú, khung xương cân xứng, xem như xinh đẹp. Nhưng hắn đã không còn hứng thú tiếp tục.
2
Khúc Hân Nhiên giật mình ở đàng kia, không biết tiếp theo nên làm cái gì mới tốt. Giữ người? Xem bộ dáng Hoàng đế tựa hồ là chuẩn bị đi. Nhưng nếu không mở miệng, một khi việc hôm nay bị truyền ra, vậy coi như nàng bị Trân tần hung hăng vả mặt rồi.
Tuy rằng không bị sủng phi làm khó làm dễ thì không phải nữ chính xuyên không, nhưng là tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên của nàng mà. Cho dù là phù hợp với định luật nữ chủ, nàng cũng không muốn bị nghẹn khuất như vậy. Thông thường minh quân chăm lo việc nước, siêng năng triều chính đều là người bá đạo, đối với nữ tử yếu mềm lại ở thế yếu hẳn là sẽ càng thương tiếc đi?
15
Vì thế nàng nhấc chân bước theo, chăn mỏng quấn thân, hoảng loạn mà thấp thỏm nhìn về Hoàng đế đang xuống giuờng: "Hoàng thượng?" Tay nắm lấy góc chăn, cánh môi khẽ cắn, dường như hành động muốn rời đi của hắn đối với nàng mà nói là vô cùng tàn nhẫn.
Hoàng đế phủ thêm áo ngoài bằng lụa mỏng thêu hình rồng, nghe vậy quay đầu lại, nhíu nhíu mày. Vốn là muốn gọi nàng ta tới thay quần áo, xem bộ dáng này chỉ sợ nàng ta càng làm chậm trễ thêm, liền giương giọng kêu người chờ ở bên ngoài tiến vào.
4
Cung nhân nối đuôi nhau đi vào.
Khúc Hân Nhiên thấy thế vội không ngừng nhặt áo ngoài lên, vừa dùng chăn che chắn. Nàng tự biết thân thể quý giá, sao có thể để nô tài nhìn thấy. Cho dù cái triều đại này cũng không có tư tưởng là ai nhìn làn da liền phải gả người đó. Bận rộn chuyện này, lời nói giữ người còn nghẹn lại trong miệng, bỏ lỡ thời cơ.
Nàng trơ mắt nhìn Hoàng đế rời đi, mà mấy cung nhân còn lại đang cúi đầu chờ nàng một lần nữa cầm lấy quần áo, mặc vào để đưa nàng trở về. Cho dù bọn họ chưa từng nhìn về phía nàng, nàng vẫn cảm thấy phảng phất như ở trước công chúng bị đánh một bạt tai, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đặc biệt xuất sắc.
2
---
Tiết Bích Đào đang ở dưới ánh đèn xâu kim. Nàng vân vê vân vê, mãi mà chỉ vẫn không luồn được qua lỗ kim, trái lại bị hoảng thần khi nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, lỗ tai nhỏ khẽ dựng, nghe được rõ ràng. Vội vàng ném kim châm vào khay đan, lấy ra đồ Phụng Tử đã chuẩn bị tốt, ra vẻ ra dáng mà nâng lên mũi kim.
Màn che lóng lánh rũ xuống, như phủ lên trên người tiểu nhân nhi một tầng mỏng kim sa, hư hư thật thật, phảng phất như duỗi tay là có thể chạm đến, lại phảng phất như chạm khẽ liền sẽ hóa thành ảo ảnh hóa hư vô. Nhưng ngón tay đưa từng đường chỉ đỏ của nàng lại rõ ràng như vậy, trơn bóng no đủ tựa đậu đỏ, thu hút ánh mắt theo đôi tay của nàng lật qua lật lại.
Nàng nghiêng đầu đón chuỗi sáng lấp lánh từ màn rũ, đôi mắt to tròn giống như hồ nước, khiến người ta thật muốn ôm nàng vào trong ngực.
Mỹ nhân dưới đèn, mông lung mập mờ, nửa ảo nửa thật, chính là như thế.
Tuy ban đầu Hoàng đế cảm thấy cái xô dấm nhỏ này nhất định là lấy cớ để hắn tới, nhưng lại thực sự lo lắng nàng quả thực không khoẻ. Hiện giờ xem ra, nàng rất nhàn nhã, dù là bộ dáng bị bệnh cũng không thèm giả vờ để có lệ với hắn. Hắn tiến lên muốn xốc màn che, Bích Đào túm chặt, hờn dỗi: "Không phải tìm mỹ nhân sao, còn tới làm gì chứ."
Thấy hai cánh môi của vật nhỏ cong lên, mấp máy lời nói chua lòm, Hoàng đế buồn cười nhướng mày: "Không cho tới? Vậy trẫm đi đây." nói liền muốn nhấc chân xoay người.
"Không cho đi." Tiết Bích Đào cười liếc hắn một cái, nũng nịu nói: "Đã vào Động Bàn Tơ này của ta, sao còn mặc ngươi làm chủ?"
28
Hoàng đế cười không được, cách màn mà véo cái má trắng mịn của nàng, màn rũ mịn màng, tua rua sàn sạt, làn da lại là trơn bóng, không khỏi làm người ta tâm tình lay động. Thanh âm hắn trầm thấp: "Trẫm còn chưa có đi vào, sao lại không phải do trẫm tự làm chủ?"
1
Tiết Bích Đào nắm lấy sợi tơ đỏ còn chưa thêu xong, bổ nhào vào lồng ngực Hoàng đế. Màn lụa ánh trong mắt nàng, đo đỏ ngập ngước, muôn vạn ẩn tình, khiến Hoàng đế hoàn toàn bị câu dẫn. Ngón tay nho nhỏ của nàng lặng lẽ vòng sợi tơ qua cổ Hoàng đế, hơi bật tiếng thơm: "Hoàng thượng không biết sao, trong miệng người ta có thể phun tơ, chỉ cần Hoàng thượng đến gần, là sẽ không thể chạy được nữa đâu."
Hoàng đế cam tâm tình nguyện bị quấn lấy, dù có vén màn hành sự thì Bích Đào cũng không phản đối. Hắn thuận theo lực dây tơ cúi người, ôm mặt nàng, mút hôn nàng, mút lấy thơm ngọt trong miệng nàng. Đợi đến khi nàng mềm nhuyễn thở phì phò, đáy mắt nổi lên sóng xuân mới thối lui một tấc xa, không ngờ lại kéo ra một đường chỉ bạc (nước bọt). Hắn cười: "Quả thực có thể phun tơ.
Ngươi là tiểu yêu tinh từ nơi nào tới, ngươi bắt mất tiểu bảo bối của trẫm rồi phải không, hử?"
Từ khi Hoàng đế càng yêu thích, mức độ phối hợp thật sự là bay thẳng lên, làm Tiết Bích Đào rất là cảm thán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!