Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
"Không tốt." Tiết Bích Đào cự tuyệt thẳng, giây lát lại cảm thấy ngữ khí của mình quá ngạnh, gắp một đũa thịt cá đưa đến bên miệng Hoàng đế, mềm mại mà cười: "Ăn ngon."
Hoàng đế còn chưa kịp nhíu mày, ý không vui kia đã bị nàng đè ép trở về, hắn bật cười, thong thả ung dung mà ăn cá, mới nói: "Sao lại không tốt?"
Tiết Bích Đào nhìn nhìn hắn, cắn chiếc đũa, xoay thân mình không để ý tới.
Hoàng đế xem nàng biến đổi bộ dáng mà hơi có chút đau đầu, như thế nào vừa nãy còn mềm mại mà nhìn hắn cười, nháy mắt lại phát hờn dỗi. Hắn duỗi tay đi bắt hai vai nàng, tay còn chưa đặt lên vai, nàng cũng đã quay lại đây. Nàng giống như suy nghĩ thật lâu, mới chậm rì rì mà nói ra: "Không muốn dưỡng hài tử của Hoàng thượng cùng nữ nhân khác."
Trong nháy mắt Hoàng đế như là bị xúc động trong lòng, tim đập nhanh hơn một chút.
Tiết Bích Đào nhìn điểm số trên giao diện tăng lên tới năm mươi điểm kỹ năng, yên lặng vui vẻ trong chốc lát, sau khi hắn tận mắt thấy mình mất hài tử, gần đây điểm kỹ năng đều tăng tương đối mau, hoàn thành một nửa, hiện tại Hoàng đế đại khái là thích nàng?
Tuy rằng nàng càng ngày càng cảm thấy làm như vậy giống như thực có lỗi với Hoàng đế, bởi vì hắn thật sự đối đãi nàng rất tốt. Có điều, không muốn dưỡng hài tử của người khác là lời nói thật, hẳn là không thành vấn đề đi.
Vốn ý của Hoàng đế cũng là muốn bồi thường nàng, tất nhiên không mong nàng vì thế mà không vui, tự nhiên liền từ bỏ. Vì thế hắn cầm muỗng canh đút nàng ăn cháo, biểu hiện chính mình không có tức giận, rồi sau đó nói: "Vậy còn có muốn cái gì hay không?"
1
Bích Đào tuy rằng đã ăn no, nhưng vẫn thổi thổi cho nguội cháo, ăn vào trong miệng, hàm hồ nói: "Muốn bồn tắm." Ở cử một tháng không thể dính nước, trên người thật dơ.
Nàng ghét bỏ mà liếc mắt nhìn bản thân một cái.
Hoàng đế hiểu rõ, thiếu nữ xinh đẹp này đói không được, dơ không được, hắn đã sớm dưỡng quen rồi. Hắn dụ dỗ mở miệng: "Chỉ cần một tháng này không chạm vào nước, trẫm lập tức liền sai người xây cho ngươi."
"Dơ dơ, Hoàng thượng sẽ ghét bỏ." Đôi mắt nàng nhiễm một vòng khổ sở, giống như lời nói lập tức sẽ biến thành sự thật.
Lúc này Hoàng đế không bị nàng lay động, cường thế nói: "Ngươi mà dám tắm, cũng đừng mong trẫm lại đặt chân đến Phương Hoa các."
Ngữ khí mang ý chính là: 'Ngươi dám? Ngươi dám ta liền không thèm nhìn mặt ngươi!'
Tiết Bích Đào giương tay nhỏ che miệng khanh khách cười rộ lên, cười không ngừng khiến Hoàng đế không thể hiểu được.
"Vậy Hoàng thượng lại đáp ứng người ta hai yêu cầu nha." Bích Đào cho rằng, thân là sủng phi, nàng cần thiết phải làm thật tốt bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước. Vì thế da mặt dày mở miệng thỉnh cầu.
Hoàng đế biết nàng từ trước đến nay có thể đắn đo thích đáng đúng mực, rất ít khi làm hắn khó xử. Chưa kể hiện giờ thân mình nàng đang yếu, muốn chọc nàng cũng không vội nhất thời, vì thế đáp ứng: "Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi là được."
"Thiếp thân khi ở một mình cũng rất buồn." nàng mới vừa nói nửa câu, lập tức tiếp thu đến ánh mắt bất thiện của Hoàng đế, lập tức sửa miệng: "Khi Hoàng thượng không ở cạnh. Cho nên muốn để nương tiến cung thăm ta..."
Hoàng đế gật đầu. Đây là nhân chi thường tình. Huống chi, xảy ra chuyện còn có tỷ tỷ nàng, chỉ sợ nàng cũng không hy vọng mẫu thân vì thế mà oán hận nàng.
Bích Đào lại chuyển đề tài, đề ra yêu cầu thứ hai: "Còn có, thiếp thân hy vọng đứa bé kia có thể để An Tuyển thị tự mình dưỡng."
Hoàng đế nhìn nàng.
Khóe mắt nàng hơi ẩm ướt, nhớ tới mẹ ruột ở hiện đại cả ngày bận rộn công tác, có ấm ức cũng có nhớ nhung. Nàng mất mát cúi đầu: "Dù sao cũng là hài nhi của thiếp lấy mệnh đổi lấy, thiếp thân hy vọng ít nhất hắn có thể sống vui vẻ. Được ở bên cạnh thân mẫu, chắc là tốt nhất rồi."
Các nàng ở cùng một cung, mặc dù có Trinh Quý tần hỗ trợ, An Tuyển thị có thể vô thanh vô tức mà ngăn trở nhiều người như vậy cũng là một nhân vật. Nếu là nàng ta cùng Trinh Quý tần liên thủ, ở thời điểm nàng lơi lỏng họ cũng sẽ chui được chỗ trống. Vẫn nên bán cho nàng ta một cái nhân tình, làm nàng ta ở trong lòng không nghĩ là địch với nàng cho thỏa đáng.
Cơ hội thu phục người khác, không phải lúc nào cũng có.
Hoàng đế khẽ vỗ về đường cong nơi cần cổ trắng nõn của nàng, không nói gì. Xem như cam chịu.
Quy củ này cũng là học theo từ tiền triều, hắn muốn sửa, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống chi tuy rằng An Tuyển thị gia thế bình thường, nhưng làm người còn tính biết lễ hiểu nghĩa, cũng đủ để dạy dỗ hài tử.
---
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!