Chương 38: Cá Cảnh

Edit: Cảnh Tu nghi

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Hộ giáp bén nhọn vẽ ra một vết dài nhỏ, sắc mặt Hoàng hậu có chút âm trầm: "Trân Tiệp dư, quả thật là bổn cung đã xem thường nàng ta."

"Tuy là nói như vậy nhưng trải qua việc này, nương nương cũng không cần quá mức xem trọng nàng ta." Kim ma ma trầm ngâm nói: "Nương nương nghĩ xem, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng bị nàng ta hãm hại kết cục rơi xuống nước như vậy, trong cung này còn có ai muốn liên thủ cùng nàng ta? Chỉ sợ có đứng bên cạnh nàng ta cũng sẽ biến thành Bùi Bảo lâm, Tiết Mỹ nhân thứ hai."

Sắc mặc Hoàng hậu không dễ nhìn, giáp móng tay lún vào sâu càng thêm sâu: "Dù cho không có người giúp nàng ta thì như thế nào, hiện tại chỗ dựa lớn nhất của nàng ta chính là Hoàng thượng!"

"Vậy..." Bởi vì Kim ma ma không nghĩ tới chuyện này, nhất thời không biết nói như thế nào.

Lại cũng không thể trách bà, có một số việc mà nô tài không thể nghĩ tới được.

Hoàng hậu lại đang muốn nói, liền nghe được Ngạn Chỉ ở ngoài cửa thông báo: "Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng đang đến Trường Xuân Cung của chúng ta."

Sau khi Hoàng hậu nghe xong trong nháy mắt có hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh cười lạnh: "Bảo vệ thật chặt chẽ."

"Rốt cuộc cũng là long tự. Lúc này tuy không có được việc, cũng may trong lúc vô tình làm nàng ta sẩy thai, cũng không phải không có thu hoạch. Để cho Trân Tiệp dư lại có thể sinh được Hoàng tử, sợ là lại càng không biết trời cao đất rộng." Ý nghĩ trong đầu Kim ma ma vừa xoay chuyển, cuối cùng cũng nói được lời khuyên an ủi.

1

Hoàng hậu gật gật đầu, trên mặt biểu tình thoáng thoải mái. Đúng vậy, cũng không phải không có thu hoạch.

Tiết Bích Đào đã xảy thai khó chơi hơn nhiều so với An Phục Linh giữ được thai nhi.

"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an." Hoàng hậu khéo léo bày ra vẻ tươi cười, quy củ không sai sót, dáng vẻ vô cùng tốt.

Hoàng Thượng cho đứng lên, cũng không ngồi xuống, chỉ lấy thái độ như đối chất, chiếm thế thượng phong, chậm rãi nói: "Hoàng hậu, có gì muốn nói với trẫm không?"

Tiết Bích Đào có thể nghe được chuyện, bản thân Hoàng thượng là thiên tử sao lại có thể không tra tới chứ? Trước kia không biết, là bởi vì hắn không muốn biết.

Hậu cung là chiến trường của nữ nhân, suy nghĩ của hắn ở việc hưởng lạc, hà tất dính vào chuyện thị phi.

Đau như giáp tiêm đâm vào tim, Hoàng hậu tươi cười không đổi: "Thần thiếp không biết Hoàng Thượng muốn nghe cái gì?"

"Trẫm muốn nghe Hoàng hậu bảo đảm." Hoàng đế không quan tâm nói thẳng.

Hoàng hậu giống như không dự đoán được ý đồ của Hoàng đế sẽ đem nói trắng ra như vậy, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà giật mình. Rồi sau đó quay một góc hỏi: "Nếu là Thần thiếp bảo đảm, Hoàng Thượng sẽ tin tưởng sao?"

Không đợi Hoàng đế mở miệng, nàng ta lại cười nói: "Không bằng trước đó Hoàng thượng nhận lời với thần thiếp một chuyện, thì thần thiếp lại đáp ứng thì tốt hơn?"

Hoàng đế không tỏ ý kiến mà gật đầu.

"Chờ thần thiếp sinh ra được Hoàng tử," Hoàng hậu nhớ tới Tam Hoàng nhi đã chết yểu, đáy mắt có đau đớn chợt lóe qua, nàng ta dừng một chút: "Thần thiếp sẽ bảo vệ nàng ấy bình an không có việc gì."

Nàng ta đang nói tới ai, trong lòng hai người bọn họ lại rõ ràng hơn hết.

Tuy Hoàng đế không muốn làm hỏng thể diện của vợ cả nhưng rốt cuộc vẫn nói: "Thái y từng nói ngươi đã bị thương thân mình khi sinh con."

Hoàng hậu tươi cười có chút miễn cưỡng, khi vết sẹo bị bóc, sắc mặt bất cứ ai đều sẽ không tốt, nhưng người trước mắt là vua của một nước, nàng ta ngàn lần không thể tỏ sắc mặt, nàng ta nói: "Thái y cũng nói, điều dưỡng mấy năm có thể khôi phục."

"Thần thiếp cũng chỉ là muốn Hoàng Thượng cho một sự bảo đảm, cầu được an tâm thôi." Hoàng hậu rũ mắt.

Không nghĩ tới vợ cả của mình còn có bản lĩnh như vậy, không khỏi khiến cho Hoàng đế nhìn nàng ta thêm vài lần, nghĩ thầm. Vốn dĩ là chính mình muốn mượn việc này làm cho nàng ta không thể không đáp ứng, nhưng lời nói sắc nhọn của nàng ta, ngược lại khiến hắn  giống như sủng thiếp diệt thê, bức cho nàng ta không thể không ra tay.

Chẳng qua là dù có thể nhìn thấu bàn cờ, cũng sẽ không tính được nước cờ.

Hắn nhàn nhạt nói: "Nàng ấy bình an vô sự cũng không cần tới ngươi gánh vác , nếu ngươi tự nhận việc này là không sai, vậy thì cứ ở trong Trường Xuân Cung để mà xem xét lại đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!