Chương 35: Câu Đố

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Vân Lũ dùng khăn ẩm bao tay chủ tử lại, để một lúc, đợi móng tay thấm ướt rồi mới nhẹ nhàng chà lau ít vệt hồng nhạt còn sót lại trên móng tay. Nàng giận nói: "Chủ tử, sao người lại không cẩn thận như vậy, lát nữa nô tỳ phải bôi kỹ thêm một chút nữa mới được."

Tiết Bích Đào mệt mỏi dựa vào người Mộ Vân, lười nhác ngáp: "Hôm nay thì thôi đi, chờ thêm mấy ngày nữa Hoàng thượng không tới lại bôi sau."

Vân Lũ mặt đỏ lên, tuy rằng không biết tình hình, nhưng nghe thế cũng cảm thấy quá xấu hổ. Nhưng lại thấy kỳ quái, nên thử nói một câu: "Chủ tử, nguyệt sự của ngài không phải mấy ngày nữa sao." Dạo này phần lớn thời gian Hoàng thượng đều nghỉ ở đây, cho dù có một ngày không tới, thì ngày hôm sau cũng sẽ tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù nhuộm móng tay năm ba lần cũng không đủ.

"Nếu không có nguyệt sự, còn có tiểu nguyệt tử [1] nữa mà." Tiết Bích Đào cười giảo hoạt, lại hỏi: "An Tuyển thị như thế nào rồi?"

([1] (tiểu nguyệt tử): chỉ thời gian ở cữ của nữ nhân khi sinh non hoặc sảy thai, còn nữ nhân sinh thường hoặc sinh đủ tháng gọi là ngồi tháng đủ)

Vân Lũ liền "Xuỳ" ba cái, đối với chủ tử hơi có chút bất đắc dĩ: "Chủ tử chớ có nói bừa, nếu có tiểu chủ tử, tất nhiên có thể thuận thuận lợi lợi sinh hạ ra."

Mộ Vân ở phía sau cũng tán đồng gật đầu, lại nói tình huống của An Tuyển thị: "Sau ba tháng đầu tất nhiên sẽ ổn định hơn, chỉ là cả ngày bị người quấy nhiễu mà phát phiền. Hiện giờ đã bảy tháng, ba tháng sau lại cũng nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù sinh ra được, chỉ sợ thân thể cũng sẽ không quá mạnh khoẻ."

Tiết Bích Đào nghe xong gật đầu, chờ móng tay được Vân Lũ sửa soạn xong, lập tức ngồi thẳng dậy nói: "Đi, chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

"Hôm nay chủ tử lại muốn đi sao?" Chủ tử nhà mình sau khi được thừa sủng vẫn luôn lười nhúc nhích, cho dù Hoàng hậu có ý kiến, nhưng Hoàng thượng đã cho phép, nàng cũng không thể trách cứ chuyện này.

"Sao lại không đi, chỉ có mấy gương mặt như vậy cứ nhìn đi nhìn lại cũng thấy chán. Cuối cùng cũng có chút mới mẻ, ta đi nhìn một chút." Tiết Bích Đào không lười nhác nữa, hứng thú bừng bừng trỗi dậy.

Nàng nhớ rõ Tiểu Nghiên đã nói qua nữ tử xuyên qua kia không phải là được tuyển tú tiến cung, cho nên nàng suy đoán có lẽ sẽ là "Cống phẩm" mới tới kia. Dù thế nào nàng cũng phải đi nhìn một chút xem nhân tài giết chết mình trông thế nào.

2

Vì thế nàng trang điểm ăn diện cho mình thật xinh đẹp, chuẩn bị từ trong ra ngoài muốn cho địch nhân phải kinh sợ!

Sơ Hiểu đang ở bên trong nội thất dọn dẹp thấy nàng đi ra ngoài, trong tay còn đang cầm cành hoa đào, giọng nói bực bội: "Chủ tử, cũng không biết là tên tiểu quỷ nào ở trong viện lại đi ngắt hoa cắm ở trên cửa sổ, cần phải tra một chút không ạ?"

Tiết Bích Đào nhớ tới giữa trưa ngày hôm qua có gió lạnh, co rúm lại một chút, đây là phim ma cung đình sao. Có loại cảm giác kỳ quái đánh úp lại.

1

Nàng sờ sờ ngực đang đập nhanh, quyết định vẫn đừng nên tự mình dọa mình.

Nàng cầm cành đào trong tay nhìn nhìn, rồi nói: "Đi tra rõ đi." Sơ Hiểu lĩnh mệnh mà đi —

"Nô tỳ thỉnh an Trân Tiệp dư, Tiệp dư cát tường." Nữ quan đang dẫn người mới tiến đến Trường Xuân cung thỉnh an thấy rõ người đang đi tới, vội vã cúi người hành lễ. Cũng là đang nhắc nhở người ở phía sau.

"Thỉnh an Trân Tiệp dư." Từng tiếng oanh oanh yến yến vang lên, vì chưa được định danh phận, nên các nàng không thể tự hạ mình xưng là nô tỳ, cũng không thể tự xưng thiếp thân, nên chỉ biết bỏ bớt xưng hô.

Trong đó có người gan lớn thử nhìn trộm, lọt vào trong tầm mắt đó là gấm Tô Châu thêu mây tía, những đoá hoa ánh vàng rực rỡ, lấy trân châu đính thành hình con bướm giống như đang vỗ cánh mà bay, một cái áo đơn vạt xéo thêu sinh động như thật, lại có váy lụa mây hồng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, hoa văn được thêu bằng tơ vàng, khiến hai mắt người đối diện bị ánh sáng của sợi tơ chói mắt.

Lại liếc nhìn diện mạo, khuôn mặt phù dung, mày như trăng non, môi đỏ mềm mại mang theo ba phần kiều mị. Tiết Bích Đào cầm một cành cây đang rủ xuống, mặt mày phiếm ánh hồng của hoa đào, khiến người kinh diễm.

Khúc Hân Nhiên nghĩ thầm, quả nhiên là diện mạo của sủng phi.

Tiết Bích Đào khẽ nâng cằm, liếc mắt, sóng mắt lưu chuyển, nàng cười: "Ồ, quả nhiên mỗi người lớn lên đều lanh lợi xinh đẹp. Trách không được Thọ vương lại thích như vậy." Lại không có kêu đứng dậy.

Những nữ tử tâm bất cam tình bất nguyện [2] chỉ đành phải uốn gối nửa ngồi xổm, không được đứng dậy.

([2] không tình nguyện)

Có người thích ra mặt nói tiếp lời nàng: "Đa tạ Tiệp dư khen ngợi. Nhưng không biết chúng ta có thể đứng dậy hay không ạ?" Các nàng vốn không phải xuất thân từ gia tộc lớn, tuy các ma ma trong cung đã chỉ giáo, nhưng đến giờ đối với lễ nghi quy củ vẫn ngây ngơ mờ mịt.

Khúc Hân Nhiên cười thầm trong bụng, đồ ngu. Đem lời này nói rõ ra như thế, chả khác nào ngầm nói Trân Tiệp dư làm khó các nàng, các nương nương trong cung cũng sẽ đều không thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!