Edit: Chang Phi
Beta: Vy Hiền nghi
Tiết Bích Đào vén một góc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. Vó ngựa hoàng gia bước lên cỏ xanh, lộc cộc chạy trên thảo nguyên rộng lớn, ven đường có những con sông cùng hồ nước trải dài, dưới ánh mặt trời chiếu vào sóng nước dập dờn, trong suốt thấy đáy. Một lát sau, thân xe lay động, trong phút chốc lọt vào tầm mắt là một mảnh rừng rậm cùng thảo nguyên đan xen lẫn nhau.
Một mảnh rừng rậm cùng thiên nhiên thảo nguyên giống như hoà quyện vào nhau tạo nên cảnh đẹp đồ sộ.
"Chủ tử, xuống xe thôi." Vân Lũ thấy Tiết Bích Đào còn đang ngắm cảnh, nên lên tiếng nhắc nhở.
Lần này là đi tuỳ giá nên sắp xếp rất đơn giản, nàng chỉ dẫn theo Vân Lũ đi cùng. Làm cho ba nha đầu kia uể oải, cúi đầu cụp mi thật lâu.
Nhưng để nàng nói ra quy củ khi đi vây săn các nàng cũng không quen thuộc, tuy Vân Lũ chưa từng đi tùy giá, nhưng dù sao cũng ở trong cung khá lâu, so các nàng cũng tốt hơn một chút, cũng có thể sử dụng được.
Lúc này các nàng mới không còn cách nào, uể oải đi sắp xếp hành lý.
Gần đây Vân Hương cho nàng cảm giác rất kỳ quái, ngay cả nhân thủ của thế lực gia tộc nàng cũng sử dụng đến, nhưng vẫn không điều tra rõ được đến cùng là thế nào. Nàng liền dặn dò ba nha đầu kia để ý kỹ một chút, ngàn lần không thể để người nhân lúc nàng không có ở đây mà chui chỗ trống.
Đợi Tiết Bích Đào xuống xe liền thấy cung nhân, thị vệ bận rộn ở phía trước, chuẩn bị dựng trại đóng quân, nhóm lửa nấu cơm.
"Hùng thị vệ" Vân Lũ gọi một người vừa đi qua, hỏi: "Ngươi có biết chỗ ở của Tiết Tiệp dư sắp xếp ở chỗ nào không?"
Tiết Bích Đào nhìn theo tầm mắt của Vân Lũ, thấy người này có một khuôn mặt cương nghị, khí vũ hiên ngang, tay trước sau nắm ở trên chuôi đao, có vẻ chính khí hiên ngang.
Người như vậy mà chỉ làm thị vệ.
Tiết Bích Đào có chút kinh ngạc, chờ Vân Lũ nói chuyện với hắn xong, lúc quay đầu lại mới nói thắc mắc trong lòng ra.
"Chủ tử có từng nghe qua Kiến An hầu phủ?"
Tiết Bích Đào gật đầu: "Tất nhiên." Lúc trước mẫu thân đã từng phổ cập qua.
"Vậy chắc chủ tử cũng biết, thế tử gia của Kiến An hầu phủ, làm việc ở bên cạnh thánh thượng, được phong làm ngự tiền hành tẩu, lĩnh bổng lộc của nhất đẳng thị vệ." Vân Lũ giải thích: "Cũng chính là vị Hùng thị vệ vừa nãy."
Nếu không phải chủ tử được sủng ái, nàng lại được nâng đỡ thành nhất đẳng nữ quan, cũng sẽ không dám tiến lên dò hỏi.
Nhưng đã là người ở bên cạnh thánh thượng, không thiếu được chuyện cho người của Phương Hoa các chút thể diện.
"Hắn họ Hùng?" Tiết Bích Đào hiểu ra, tiện đà hỏi thêm một câu.
Vân Lũ kinh ngạc: "Vâng, nghe nói tên là Hùng Nghiêu."
Tiết Bích Đào vịn vào vách xe, tên này vừa nghe liền cảm thấy là một nam nhân khoẻ mạnh, cơ bắp nhưng nhìn gương mặt hắn anh tuấn, sắc mặt lãnh đạm, không có chút nào liên quan với hình tượng nàng tưởng tượng ra.
Thật là uổng phí một mỹ nam.
Đợi an trí thỏa đáng, chúng kỵ binh đi đến phạm vi đã chọn, thu hẹp vòng vây. Sau đó bắt chước tiếng hươu cái theo đuổi phối ngẫu, hấp dẫn hươu đực đến.
Ngày đầu tiên tương đương với lễ khai mạc, trước săn giết động vật hiền lành làm nóng cơ thể. Từ ngày hôm sau bắt đầu tiến dần vào trong rừng rậm, bắt sống mãnh thú. Đương nhiên, cuối cùng cũng không thể thiếu yến tiệc khánh công dùng để khích lệ mọi người, kiểm kê số lượng con mồi, dựa theo số lượng chủng loại rồi khen thưởng.
Tiết Bích Đào hoạt động chân tay, cũng chuẩn bị tập luyện một chút cho thân thể lười biếng này.
Lần trước tuy nói chọc tới bệnh chung của Hoàng Đế —— bệnh đa nghi, nhưng điểm số kỹ năng thực quỷ dị lại tăng thêm năm điểm. Nam nhân có lòng tham, nữ nhân luôn phải bày ra rất nhiều dáng vẻ mới có thể thu phục được bọn họ.
1
Nếu có khả năng, hai loại khí chất mâu thuẫn nhất kết hợp với nhau mới là vũ khí có lợi nhất.
Hoàng Đế tuy có nghi ngờ nàng, nhưng lại không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn. Như thế, mục đích của Tiết Bích Đào xem như đạt được một nửa, kế tiếp, tất nhiên chính là tiêu trừ cảnh giác của Hoàng Đế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!