Chương 25: Công Phòng

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Hiền nghi

Lập xuân đã qua, tuyết đọng cũng đang dần dần tan ra, lớp băng trên mặt sông cũng biến thành vũng nước, nhỏ từng giọt chảy về nguồn.

Lệ Tần cầm chén sứ đựng thức ăn cho cá, dựa vào lan can, nhàm chán ném từng viên từng viên cho mấy con cá tham ăn.

"Nghe nói con cá đuôi màu xanh phỉ thúy là mới được tiến cống tới đấy ạ." Thủy Liên thấy con cá đang kiếm ăn ở gần đây có vảy trong suốt, lộ ra màu xám xanh, có thể nhìn thấy được cả dạ dày bên trong, rất mới lạ: "Nương nương ngài nhìn kìa, quả nhiên là trong suốt như nước."

"Cũng chỉ là một con cá có cái đuôi xinh đẹp thôi, thay đổi một chút đã trở nên quý giá như vậy." Lệ Tần lười biếng nâng nâng mí mắt lên, liếc nhìn một cái rồi nói.

"Đúng ạ, cho dù có trân quý như thế nào cũng chỉ để cho nương nương ngắm mà thôi, mà cũng phải để cho nương nương thích mới tốt." Thủy Liên thấy mấy ngày liền chủ tử làm gì cũng đều không thấy dễ chịu, nên có lòng muốn giúp chủ tử vui lên.

Lệ tần không nói gì. Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần.

"Nương nương." Uyển Hề đi trước thỉnh an, do dự nói: "Nô tỳ đã hỏi thăm qua, hôm qua Trữ Tú Cung có thỉnh thái y, bộ dáng sốt ruột vội vã, có lẽ là, có lẽ là đã biết rồi."

Lệ Tần nghe vậy lập tức không còn hứng thú gì nữa, nàng lật úp chén sứ trong tay lại, thức ăn cho cá rơi hết vào trong ao. Đặt chén không vào tay Thủy Liên, nói: "Về chính điện."

"Ngươi nói cẩn thận lại cho ta nghe." Lệ Tần ngồi trên chiếc ghế hoa lê ở chính điện, nghiêm mặt, nói.

Uyển Hề liền đem tất cả sự việc đã nghe được nói cho Lệ Tần nghe: "...... Sau khi Tiết Tiệp dư rời đi, An Tuyển thị liền vội vàng cho người gọi Phương ma ma vào, ba người ở trong phòng nói nhỏ một lúc, Phương ma ma liền đi đến chính điện Trữ Tú Cung, còn nàng thì cho cung nữ bên người đi Thái Y Viện thỉnh thái y, nói là thấy không thoải mái, nên thỉnh thái y đến bắt mạch.

Cụ thể là không thoải mái như thế nào, thì không có nói ra."

Cho đến bây giờ, phi tần các cung tuy rằng đối với Tiết Bích Đào được sung ái có oán hận, nhưng lại càng để ý đến hài tử trong bụng An Tuyển thị hơn. Dù sao cũng chỉ được thịnh sủng mấy tháng mà thôi, thánh sủng khó giữ, chuyện sau này ai nói trước được đâu. Nhưng chuyện mang thai này lại không giống nhau, dựa vào hài tử, nhất định sẽ khiến cho Hoàng Thượng để mắt đến nhiều hơn một chút, cũng là cho mẹ đẻ của hoàng tử thể diện.

Mỗi phi tần đều muốn khi về già sẽ có hài tử ở bên người. Cho nên mỗi lần đứa nhỏ này đầu thai ở trong bụng của người khác, đều khiến cho người ngoài ghen ghét. Mà những phi tần đã từng sinh dục sẽ không ngoại lệ, bởi vì nguyên triều chính là triều đại lấy bản lĩnh mà định thành bại. Giống như đương kim thiên tử, cho dù là con vợ cả do Hoàng thái hậu sinh ra, nhưng nếu như không có đủ bản lĩnh để áp chế các huynh đệ khác, cũng không nhất định có thể đăng cơ làm đế.

Với hoàn cảnh có quy tắc như vậy, ai cũng không biết người kế nhiệm tiếp theo sẽ là ai, cho dù mình không thể làm Mẫu hậu Hoàng thái hậu, cũng có thể làm Thánh mẫu Hoàng thái hậu không phải sao? Bởi vậy, vì nhi tử đã sinh ra hoặc chưa sinh ra của mình mà giảm bớt vài đối thủ tất nhiên là tốt nhất.

Mà Lệ Tần, chỉ là xuống tay sớm nhất mà thôi.

Nếu nàng đã bị Hoàng Hậu tính kế đến gần như tuyệt hậu rồi, vậy nàng còn có cái gì mà phải cố kỵ nữa? Dẫm được một người xuống nước làm đệm lót cho nàng, dẫm được hai người thì nàng được lời thêm. Đương nhiên, nếu không phải chỗ của Hoàng Hậu canh phòng nghiêm ngặt, lại còn nắm chắc được các nơi ở trong cung, làm cho nàng không xuống tay được, nàng cũng sẽ không dời tầm mắt đi chỗ khác, phát tiết nỗi đau không thể sinh dục này trên người người khác.

Không thể yên lặng, vậy thì bùng nổ.

Nàng thay đổi mũi nhọn, cũng có thể khiến cho Hoàng Hậu yên lòng. Sau đó nàng lại cẩn thận mưu tính, không chừng lại có thể kéo được đại công chúa xuống, để cho nàng ta chôn cùng với hài nhi của nàng. Đến lúc đó, không biết Hoàng Hậu, vị mẫu hậu yêu thương ái nữ như vậy sẽ có vẻ mặt như thế nào, ha ha ha.

2

Lệ Tần nghĩ, trên khuôn mặt diễm lệ chợt có chút dữ tợn, làm cho Uyển Hề sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.

"Đã ẩn nấp như vậy, thế nào nàng ta lại phát hiện được?" Lệ Tần chuyển suy nghĩ tới trên người An Tuyển thị. Người khác không biết, ban đầu chuyện phát sinh đó nàng có tham dự qua, tất nhiên biết An Tuyển thị thật sự có thủ đoạn, loại dược giống nhau đều có thể phát hiện ra.

Cho nên nàng lấy lui làm tiến, mua người của hoán y cục, ngâm xiêm y của cung nữ bên người nàng ta vào dược, cung nữ kia không hiểu y thuật, ngửi được một chút mùi như vậy cũng sẽ không phát hiện ra.

Không nghĩ tới vẫn để cho nàng ta phát hiện ra, thật sự là may mắn.

"Nương nương." Uyển Hề nghĩ nghĩ, nói ý nghĩ trong lòng ra: "Cái thai của An Tuyển thị đã qua được ba tháng đầu, giờ đã ổn định rồi. Mùi dược ở trên người phải làm bí ẩn, hiệu quả không cao, chỉ sợ phải mấy tháng mới có thể tích tụ được. Nô tỳ cảm thấy, có Phương ma ma ở đây, biện pháp này sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Hiện giờ chẳng qua là nhanh hơn kế hoạch của chúng ta mà thôi."

Ban đầu các nàng cũng không phải muốn dựa vào chiêu thức ấy làm mất hài tử trong bụng nàng ta. Dẫu sao An Tuyển thị cũng rất gian xảo, giấu diếm ba tháng, giờ thai đã ổn định, các nàng muốn tính kế cũng phải cân nhắc cho thoả đáng, không thể để cho mình bị bại lộ ra ngoài.

Nhưng dược lưu thông máu kia ít nhất cũng có thể làm cho nàng dưỡng thai không ổn định, người khác lại ra tay thêm, hậu quả liền khó mà nói.

1

"Vô nghĩa." Lệ Tần hao hết tâm tư tính kế lại không dùng được, trong lòng có chút bực bội. Bước đầu tiên lại gian nan như vậy, chỉ một An Tuyển thị nho nhỏ cũng không tính kế được, vậy chuyện tính kế Hoàng Hậu, nàng còn có hy vọng gì nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!