Chương 23: Phạt Quỳ

Edit: Cảnh Tu nghi

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Vịt quay màu vàng ươm, trong cái mỏ đang mở tỏa ra làn tơ khói lượn lờ, dần tan vào hư không.

Bích Đào kéo tay áo cầm đũa lên, dùng đôi đũa gắp một miếng cá trắm đen[1] bỏ ở trong chén sứ trắng có hình vân hoa sen được đặt ở trước mặt Hoàng đế, mỉm cười nói: "Thiếp thân thích nhất ăn món dưa khương này, vừa giòn mềm khoan khoái trong miệng lại vừa thơm ngọt tươi ngon, Hoàng thượng nếm thử xem."

[1] Cá trắm đen

5

[2] Dưa khương

"Nàng toàn thích ăn những món nấu kèm." Hoàng đế nếm một miếng, lắc đầu cười nàng: "Không phóng khoáng."

Bích Đào phân phó Vân Lũ đứng ngay ở bên cạnh đem bỏ hương đi, không muốn ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng. Rồi lại dặn dò lần sau mang dưa tươi và trái cây để trong phòng, không cần đốt hương nữa.

Nghe thấy hắn đánh giá như vậy, không đợi hắn lại gắp miếng cá đưa vào trong miệng, đầu nhỏ thò lại gần há miệng ngậm lấy, nhai nhóp nhép ăn sạch. Lại nói: "Phụng Tử, tới đổi cho Hoàng thượng đôi đũa."

Rồi sau đó chân váy dưới bàn khẽ nhúc nhích, chân nhỏ cong lên nhẹ nhàng đá hắn một cái, dẩu miệng nhỏ lên nói: "Về sau thiếp thân không ăn nữa."

Đầu tiên là Hoàng đế bị nàng cắn một cái thì dừng lại một chút, rồi lại bị đá một cước kia thì liền sửng sốt, tuy rằng rất nhẹ nhưng mà thật đúng là chưa từng có ai dám động tay động chân với hắn cả, nhưng cái này là lần đầu mới trải qua. Có điều, nàng còn dám cưỡi lên ở trên người hắn thì còn có chuyện gì mà không làm được nữa.

3

Chờ nàng nói xong câu nói kia, khiến hắn nhớ tới hôm qua nàng khóc nức nở nghẹn ngào, tùy tiện nói qua 'bất kể như thế nào cũng phải nói ra' ánh mắt liền dịu lại. Hắn dùng tay lau dầu mỡ dính ở khóe môi của nàng do lúc ăn vội vàng mà dây ra, trước mặt các cung nhân cúi đầu cho vào trong miệng của mình, cười nói: "Tính khí này của nàng cũng thật là, trẫm cũng chưa nói là không tốt, sửa cái gì?

Hương vị của món ăn này ngon, trẫm cũng thích ăn."

Nói đến câu sau, ánh mắt bất động nhìn nàng, khiến cho nàng cảm thấy lời nói đều có vẻ như có hai ý nghĩa, ý vị thâm trường[3].

([3] "Ý vị thâm trường" (Ý vị, sâu xa) – Chương "Luận Ngữ tự thuyết ()": "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (、)".)

Nhưng sau đó hắn lại tiếp tục dùng bữa, động tác ưu nhã ung dung, có một loại phong thái cao quý đã được dạy từ nhỏ. Bích Đào nghi hoặc nhìn hắn, sau một lúc ngây ngốc nghĩ nghĩ, nói ra một câu: "Hoàng thượng thích là được rồi."

Hoàng đế nhịn lại nhịn, dường như muốn cười ra tiếng.

Cho tới bây giờ hắn còn không biết nàng lại ngẫu nhiên có thể trở nên ngốc như vậy. Điều này làm cho hắn trêu đùa, bỗng nhiên càng có cảm giác thành tựu.

Dùng bữa xong, hai người ngồi ở trên giường la hán[4] nói chuyện phiếm, Phụng Tử bưng hồng trà đựng trong hai chén hoa xanh tới. Bích Đào tiếp lấy một chén tự mình đưa cho Hoàng đế, lại bưng một chén khác lên uống cho ấm người.

[4] giường la hán

"... Trên yến tiệc cuối năm, chân tướng về trâm cài kia nàng còn chưa nói rõ ràng cùng với trẫm." Hoàng đế đột nhiên đề cập lúc chỉ có hai người xem ra chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ thú vị mà thôi.

Bích Đào vẫn còn nhớ rõ trâm hoa cúc kia, cũng không dám lại bảo Hoàng đế đoán, đây không phải là thú vị mà là không cho bậc thang đi xuống. Vì thế nàng trả lời có thứ tự: "Là được Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, nói là chúc mừng thiếp thân tấn chức."

Hoàng đế nghe xong như có vẻ đăm chiêu, hắn đoán được là Hoàng Hậu ban thưởng, hỏi Bích Đào cũng chỉ là xác nhận một lần nữa thôi. Gần đây Hoàng Hậu làm việc có chút nóng vội.

Hắn nhớ tới trên án ở thượng thư phòng còn để sẵn tấu chương do Trương Ngự sử đại phu dâng tấu.

Nội dung là lúc Lễ bộ Thượng thư Tiết Thông tham gia vào chuẩn bị hiến tế cuối năm, dụng cụ trong hiến tế lấy hàng kém thay hàng tốt, ăn hối lộ trái pháp luật, ở giữa kiếm lời đút túi làm của riêng.

Ở ngoài mặt xem ra là bút tích của Tả thừa tướng, nhưng truy xét đến cùng còn có thể tra ra dấu vết của phụ thân Hoàng Hậu Trấn quốc Tướng quân.

Bộ mặt của Hoàng đế lạnh lùng, binh quyền cùng chính quyền kết hợp chính là điều mà hoàng gia kiêng kị nhất.

Kỳ thực việc này chẳng qua là hai nhà kia có chút bất mãn với việc hắn ít ân sủng hai người nhà họ, lấy chuyện bịa đặt tấu chương này để nhắc nhở. Bằng không sao lại chỉ nhằm vào nhà mẹ đẻ của Bích Đào? Nếu như hắn bỏ mặc, chỉ sợ là không dễ dàng trôi qua như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!