Edit: Như Thục dung.
Beta: Thiên phi.
Hoàng Đế đi đến cửa Phương Hoa các, thấy cung nhân quỳ đầy đất, nhưng chủ nhân của bọn họ thì không thấy bóng dáng đâu.
Hắn không rõ ý tứ mà liếc mắt nhìn Mộ Vân. Thân thể Mộ Vân run lên, cúi đầu càng thấp.
Hy vọng chủ tử đóng kịch giống một chút, ngàn vạn lần đừng để bị vạch trần.
Hoàng Đế đi vào nội điện, xua tay bảo đám cung nhân lui ra, đi đến cái bậc gác chân bằng gỗ hoa lê hình chữ tĩnh (hình ảnh), ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn tiểu mỹ nhân trong chăn.
1
Tiết Bích Đào ở trong chăn chậm rãi mở mắt, lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra, vừa lúc đụng phải ánh mắt cười như không cười của Hàn Tử Kỳ.
Mái tóc đen nhánh đổ xuống che hết hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, càng tôn lên chiếc cằm xinh xinh, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái không khỏi làm người ta thích. Nàng vươn tay kéo vạt áo hắn, tiện đà sợ hãi mà lùi về một khoảng nhỏ. Hai hàm răng trắng tinh khẽ cắn cắn môi, duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, chôn mặt vào lòng ngực của hắn.
"Hoàng Thượng ~" Nàng như đang làm nũng, sau đó thanh âm mềm mại hỏi: "Có phải người đang tức giận không?"
Hoàng Đế không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Không khí bỗng dưng ngưng trệ.
Nàng không để tâm nói: "Nếu là tức gjận với thiếp thân, vậy thì cũng nên nói với thiếp thân vài lời, không cần giữ im lặng như thế. Nếu Hoàng Thượng không nói lí do vì sao người tức giận với thiếp thân, thì làm sao mà người ta biết đường sửa chứ."
Dứt lời, nàng cảm giác được cái ót của mình bị ai đó đụng, sau đó vuốt ve.
Trong lòng nàng buông lỏng.
Ngữ khí cũng thanh thoát lên: "Hoàng Thượng ~, người nói chuyện với thiếp thân được không?" Nàng cọ cọ cái trán mình lên ngực hắn, lẩm bẩm: "Cho dù là phạm nhân, trước khi chém đầu cũng nên nói ra cái tội danh sau đó mới chém, không thể vô duyên vô cớ liền 'răng rắc' như vậy."
Trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, tiếp sau đó là: "Những lời này là ai dạy nàng nói?"
Vẻ mặt Tiết Bích Đào lạnh lùng, thân mình cũng bỗng chốc cứng đờ.
Hoàng Đế hơi ôm nàng, đương nhiên là cảm giác được sự khác thường của nàng. Thật sự thời điểm nàng cọ xát ôm lấy hắn rất giống với con sóc nhỏ, hắn nhịn không được lại muốn cười, càng muốn sờ lên mái tóc đen của nàng, hôn lên cái cổ mẫn cảm tinh tế của nàng.
Nhưng ở trong lòng hắn rất mâu thuẫn, hắn tự phụ cho rằng nữ nhân mà hắn nhìn trúng chắc chắn không phải loại thô lỗ tục tằng. Hắn luôn mong mỏi có một nữ nhân dám thẳng thắng nhìn thẳng vào hai mắt hắn, ngay cả Hoàng Hậu cũng không dám nhìn hắn như vậy. Các nàng đều là chột dạ, hoặc là khiếp đảm.
Nhưng Tiết Bích Đào lại dám nhìn. Nàng thật sự dám đối mặt với ánh mắt của hắn, ánh mắt của nàng không giống những người khác, nó có sự bướng bỉnh kiên định, phảng phất như bất chấp mọi thứ. Hắn cho rằng mình chính là lý do khiến cho ánh mắt của nàng chấp nhất như vậy.
4
Nhưng lại sợ hãi, sợ lí do nàng chấp nhất là vì quyền lợi địa vị.
Cho nên hắn không muốn đến Phương Hoa các, sợ rằng đáp án kia thực sự giống với suy nghĩ của hắn. Vậy hắn phải dùng thái độ như thế nào đối đãi với nữ nhân mình đã từng sủng ái này đây? Thực lòng đối đãi sao?
Từ nhỏ cho đến bây giờ, đây là nữ nhân đầu tiên khiến hắn do dự mâu thuẫn, thiếu quyết đoán như vậy.
Vật nhỏ nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.
Hắn bất đắc dĩ mà nghĩ.
Bên tai truyền đến âm thanh hừ hừ nhỏ, hắn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu thấy đôi môi hồng thuận cùng chiếc lưỡi nhỏ lè ra, trên vạt áo hắn có một mảng ẩm ước.
Hắn vừa muốn cười, nâng cằm nàng lên nói: "Thật là cái gì cũng dám ăn."
"Là cắn! Cắn!" Tiết Bích Đào yếu ớt không cam lòng nói.
Nàng nghe được câu "Ai dạy ngươi nói" liền cảm thấy cực kì tức giận, dứt khoát táp một miếng. Kết quả một miếng thịt chó cũng không táp được, ngoạm trúng một đống lông chó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!