Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu dung
Một khúc《 Dương xuân bạch tuyết 》giai điệu tươi mát lưu loát, tiết tấu hoạt bát nhẹ nhàng, làm mọi người trong điện cảm thấy giống như đặt mình trong cảnh tượng đông đi xuân tới, đất đai sống lại, bừng bừng sức sống đầu mùa xuân.
Nàng bước một bước về phía hắn, cười như hoa đào đầu xuân, sáng lạn rực rỡ, lưu hà dục châm.
Tình cảnh này, không ai có thể không động lòng. Hoàng đế không cầm lòng không được muốn vươn tay ra đón nàng tới bên người, lại trong phút chốc nhớ ra trường hợp này không hợp. Hắn xưa nay là người có tự chủ cực tốt, nên chỉ trong chớp mắt hắn liền nhịn xuống ý niệm, sắc mặt như thường.
Tiết Bích Đào không thèm để ý đến những ánh mắt như kim châm của người khác ở trong lòng, đối với loại vũ khí sắc bén tên là có "Cảnh giác" này mà nói, trừ khi có người đao thật kiếm thật đánh với nàng một trận, nếu không nàng ít nhất cũng có thể tránh thoát được, tóm được cơ hội còn có thể phản đòn lại một phen, làm các nàng rơi xuống kết quả không tốt đẹp gì.
Ồ, đương nhiên, nếu là đánh nhau, các nàng cũng chỉ có thể thua càng thảm hại hơn nữa.
Nàng tuy rằng chưa học qua Tae Kwon Do hay nhu đạo, nhưng lại học qua đấu vật trong quân đội, chỉ là bởi vì ông nội không nỡ để nàng giống các ca ca bị quăng ra ngoài rèn luyện, nên không thể ở trong nguy cơ mà phát triển, thành ra không phát huy được bằng một phần mười của người khác.
Nhưng mà đối với nhóm búp bê sứ mảnh mai ở hậu cung này, thì chút công phu mèo quào này của nàng vẫn còn dư dả.
Xem ra về sau có cơ hội cũng phải rèn luyện một chút, Tiết Bích Đào nhớ tới tình trạng thân thể này, thầm hạ quyết tâm. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế cũng càng thêm sáng ngời, yêu tinh đánh nhau cũng là đánh nhau, hắn chắc cũng không ngại cùng mình luyện tập đâu nhỉ?
13
Hoàng đế chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như bị thứ gì đó theo dõi.
Hắn không kịp nghĩ, đã thấy Tiết Bích Đào uyển chuyển hành lễ, liền ban ngồi cho nàng. Lúc thấy nàng gắp miếng măng khô đưa vào trong miệng thỏa mãn nheo nheo hai mắt lại, độ cong ở khóe miệng hắn cũng khẽ giơ lên, tâm tình đột nhiên trở nên thực tốt.
Thật đúng là con mèo nhỏ ham ăn.
Phía dưới vũ cơ vung nhẹ tay áo rộng lên, chân nhỏ khẽ nhón, lâng lâng như gió thổi. Người dẫn đầu khuôn mặt cũng rất xuất chúng, mi như núi xa cây rừng trùng điệp xanh mướt, mày đen như vẽ; môi như anh đào đã bóc vỏ, kiều diễm ướt át. Uốn cong lưng một cái, khiến mọi người vui vẻ.
Hoàng hậu dường như rất có hứng thú với ca vũ này, lúc Tiết Bích Đào tới cũng chưa từng dời mắt. Nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện, sóng mắt nàng nặng nề, tươi cười hơi cứng lại, cho thấy nàng đã không vui đến cực điểm.
Nàng như thế nào cũng không thể nghĩ được, Hoàng đế lại sủng Tiết Quý nhân tới mức này. Trước kia chưa bao giờ thấy có cung phi nào có thể theo phẩm cấp ngồi xuống dự cung yến lại được ban ngồi ở bên cạnh hắn, Đức phi, Hiền phi, Lệ Tần, Mật Quý nhân từng được sủng ái cũng đều không có được vinh quang này.
Xem ra, bây giờ đã không thể khinh thường Tiết Quý nhân được nữa rồi.
Lại nhớ đến lần trước lúc thỉnh an nàng ta còn nói lời cuồng ngôn, nếu như sau này lại có con nối dõi, chẳng phải lại thêm một Đức phi nữa hay sao?
Đáng giận kế sách lần trước lại bị Mật Quý nhân vô tình phá hỏng, nếu không cho dù nàng ta có được sủng ái cũng chỉ là một sủng phi không thể sinh con, nàng có gì phải sợ?
Lại nhìn vũ cơ kia, đã múa hết một khúc, đang quỳ lạy ở phía dưới nói lời chúc mừng, ngẩng đầu lộ ra sóng mắt lưu chuyển cùng với thâm tình, lại ngượng ngùng mà cong cái cổ tinh tế lại, giống như cổ thiên nga, khiến người yêu thích.
Nàng lập tức giận dữ, Tiết Quý nhân thì cũng thôi, tốt xấu cũng đứng đắn được nâng tiến cung, còn cái loại đồ vật không rõ ràng này mà cũng dám ở bữa tiệc trắng trợn táo bạo câu dẫn Hoàng đế?
Nàng giận quá hoá cười, cánh tay nắm chặt ghế không nói lời nào, chỉ xem Hoàng đế sẽ xử lý như thế nào.
Ngạn Chỉ ở phía sau thấy nên trong lòng run sợ, từ sau khi Tiết Quý nhân được Hoàng thượng gọi tới, không khí bên người nương nương vẫn luôn rất cổ quái, giờ lại đến lúc vũ cơ kia có cử chỉ quá phận, nàng thật sợ nương nương bị cọng rơm này đè lên liền nhịn không được mà huỷ hoại đi nhiều năm công sức.
Cũng may, nương nương là người đã trải qua sóng to gió lớn, Tiết Quý nhân hiện giờ tuy thịnh sủng, nhưng so với Đức phi vẫn còn kém xa. Đức phi cũng chưa có chọc giận được nương nương, nghĩ đến Tiết Quý nhân cũng sẽ không có cái bản lĩnh này.
Hoàng đế thấy vũ cơ có điệu bộ như vậy, cũng có chút hứng thú. Trước giờ còn chưa có nữ tử nào lớn mật như thế, dám ở trước mắt bao người mà quăng mị nhãn với hắn, một là vì thể diện của nữ nhi, hai là lo lắng làm Hoàng hậu tức giận, ngược lại không được chỗ tốt gì.
Khó có lúc vợ cả thủ đoạn lợi hại của hắn, cũng có lúc bị mất hiệu lực.
Hắn khóe miệng ngậm cười, thật là thân hoà[1] hỏi: "Ngươi tên là gì?"
([1] thân hòa: thân thiết, ôn hoà.)
"Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ gọi là Ngọc Lan." Vũ cơ kia vẫn cúi đầu như cũ bày ra bộ dáng chọc người thương tiếc, biểu tình trên mặt lại là vui mừng dị thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!