Mười mấy năm sau, Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm rốt cuộc tu thành chín quả, cũng đã qua thất niên chi dương, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, cuộc sống tình dục cũng hài hoà, tất cả đều đi vào nhịp điệu hoàn hảo, cũng chính là hình thức vợ chồng lâu năm trong truyền thuyết.
Âu Dương Khiêm Vũ đang ngồi trong phòng tổng giám đốc lại có vẻ không vui lắm, trợ lý mới tới run rẩy đưa cho y cà phê, y liếc cô ta một cái, cô bối rối chạy ra ngoài. Tổng giám đốc Âu Dương rất đẹp trai rất phong độ, nhưng ánh mắt thật lạnh lùng, quả nhiên làm việc bên tổng giám đốc cũng không phải chuyện dễ dàng, trợ lý nghĩ.
Về việc vì sao qua mười mấy năm Âu Dương Khiêm Vũ trở thành một tổng giám đốc lạnh lùng tới hôm nay vẫn không thể kiểm soát nổi cảm xúc mà không ngừng mở rộng bầu không khí lạnh lẽ ra ngoài, thật sự rất đơn giản.
Chuyện là, ngày mai là thất tịch, mà Tề Lẫm nhà y cho tới giờ còn chưa chuẩn bị quà cho y, y không vui. Mà ngay lúc không vui y lại không gọi cho Tề Lẫm mà gọi cho Lý Tân Hi oán giận: "Cậu nói xem, chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy mà cậu ấy chưa từng chủ động tặng tôi quà, không phải cậu ấy không yêu tôi à?"
Lý Tân Hi: "…" Là bạn thân lâu năm, anh thật sự không biết an ủi như thế nào. Nếu là lần đầu tiên nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói vậy, anh sẽ nhiệt tình an ủi, cũng đưa cho y một ít cách giải quyết. Nhưng vấn đề là đây không phải lần đầu tiên, mà mỗi năm tới dịp lễ tình nhân các kiểu, Âu Dương Khiêm Vũ sẽ hỏi anh câu hỏi Tề Lẫm có yêu cậu ta hay không. Âu Dương Khiêm Vũ, cậu đủ lắm rồi đó! Cậu có người yêu rồi, tôi giờ còn chưa nắm được bàn tay người yêu nhỏ bé của tôi đây này!
Lý Tân Hi vô cùng đố kỵ yên lặng day trán, bất đắc dĩ đáp: "Sao Tề Lẫm lại không yêu cậu, cậu ấy là người đã ngủ chung với cậu nhiều năm, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?"
Âu Dương Khiêm Vũ bên kia vô lực tựa vào sô pha: "Nhưng cậu ấy luôn không nhớ tặng tôi quà, năm trước còn quên sinh nhật."
Lý Tân Hi: "Vậy để tôi giúp cậu nhắc nhé?"
Âu Dương Khiêm Vũ lại quyết đoán nói: "Không cần, tôi muốn tự cậu ấy nhớ ra."
Lý Tân Hi: "…" Vậy cậu nói với tôi cái *** ý!
Lại an ủi Âu Dương Khiêm Vũ mấy câu, Lý Tân Hi mới cúp điện thoại. Anh là bạn thân của Âu Dương Khiêm Vũ nhiều năm, đương nhiên cũng là bạn của Tề Lẫm, hơn nữa họ còn có quan hệ đàn anh đàn em. Âu Dương Khiêm Vũ vừa mới chấm dứt cuộc gọi, anh đã bỏ qua lời Âu Dương Khiêm Vũ nói, gửi tin nhắn cho Tề Lẫm.
Tề Lẫm nhận được tin thì cười cười, mỗi năm tới lễ tình nhân các kiểu lại có một lần, Âu Dương Khiêm Vũ thật sự nhớ kỹ mỗi ngày này.
Tề Lẫm có thói quen tặng quà, nhưng anh cũng có sự nghiệp riêng mình, sao có thể nhớ mỗi ngày chứ. Vừa nghĩ tới năm trước quà tặng chuẩn bị cho sinh nhật Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm đã đau cúc hoa, rồi đau đầu.
Vì chuyện quà tặng, Âu Dương Khiêm Vũ gây áp lực cho anh không ít, nếu ngày nào không tặng thì anh ta sẽ nhắc đủ kiểu, anh cũng không biết tính tình của Âu Dương Khiêm Vũ lại có thể niệm như Đường Tăng vậy đấy. Xem ra lần này không cho anh ta một món quà bất ngờ thì anh có thể biết chắc, truyền thuyết tổng giám đốc Âu Dương một đêm bảy lần sói cũng không phải ảo, là thật, nghĩ thôi đã thấy đau lưng, thảo nào tối qua anh ta lại mạnh mẽ như vậy, chắc là vì món quà đêm thất tịch ngày mai rồi.
So với ngày lễ của phương Tây thì Tề Lẫm thích phương Đông mình hơn. Suy nghĩ cho thắt lưng của mình, Tề Lẫm cảm thấy cần phải cân nhắc thật kỹ nên tặng quà gì cho tốt. Tề Lẫm không như Âu Dương Khiêm Vũ, có chuyện gì là sẽ gọi cho bạn và hỏi ý kiến, không phải y không có chủ kiến mà đó là một thói quen, thật ra y đã sớm có đáp án rồi. Còn Tề Lẫm thì trực tiếp hơn nhiều, thích gì thì tặng đó. Đã kết hôn nhiều năm vậy rồi, nên tặng hay không nên tặng cũng đưa đủ, lần thất tịch này nên tặng gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Khiêm Vũ không thiếu gì, y chỉ thiếu sự biểu đạt của mình. Thật ra tên kia chỉ muốn khoe với người khác rằng vào thất tịch y cũng có quà. Thật sự là quá tốt, muốn nói ai hiểu rõ Âu Dương Khiêm Vũ nhất thì chắc chỉ có mình đã chung sống với y nhiều năm. Cứ nghĩ tới ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm đều có bất ngờ, Tề Lẫm lại thoáng ngọt ngào.
Tạm thời bỏ lại công việc, Tề Lẫm khởi động chiếc xe thể thao đi tới một cửa hàng hoa, mình vẫn nên tự chọn thì hơn, sau đó viết một tấm thiệp, ghi lời chúc mừng ngọt ngào, tin chắc Âu Dương Khiêm Vũ sẽ bị cảm động.
Ngày lễ tới, bên ngoài các cửa hàng hoa đều bày bán những bó hoa có chủ đề gắn với đêm thất tịch, bên ngoài treo băng rôn chúc mừng. Bây giờ là giờ làm, người tới chọn hoa cũng không nhiều, mà tiệm cũng có thể đặt hàng qua mạng. Tuy nhiên Tề Lẫm thích tới chọn tận tay, dù sao hình ảnh trên mạng và sự thật vẫn có chênh lệch. Được nhân viên giới thiệu ngọt ngào, Tề Lẫm nhìn mấy loại đều không thấy hợp lắm, kiểu lạnh lùng đẹp trai như Âu Dương Khiêm Vũ thì loài hoa hợp với y nhất là hoa hồng, không bằng lựa chọn tặng 99 đoá hồng, tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Mai mới là thất tịch, Tề Lẫm quyết định để cửa hàng chuẩn bị rồi đưa tới địa điểm chỉ định, cũng chính là công ty Âu Dương Khiêm Vũ và đề tên người nhận. Tề Lẫm hài lòng đặt nhà hàng, viết địa chỉ lên tấm thiệp, rồi đặt một bó hoa 99 đoá hồng, rồi anh rời đi.
Sau khi anh đi thì cũng có một người đàn ông tới cửa hàng đặt một bó tương tự.
Tối, Âu Dương Khiêm Vũ mang theo tâm trạng như mưa dầm về nhà, lúc ăn tối thấy Tề Lẫm hoàn toàn không đề cập chuyện hẹn hò đêm thất tịch thì càng suy sụp hơn. Quả nhiên, Tề Lẫm vẫn quên tạo cho y bất ngờ và tặng quà, chắc cậu ấy quên luôn ngày mai là thất tịch, đúng là không yêu mình rồi.
Lúc này Tề Lẫm không lên tiếng, tiếp tục giả vờ không biết gì, sau đó âm thầm quan sát Âu Dương Khiêm Vũ, biểu hiện của anh càng bình thường thì ngày mai Âu Dương Khiêm Vũ lại càng bất ngờ.
Ăn xong cơm tối, Tề Lẫm lấy cớ bận chuyện riêng mà chạy vào phòng làm việc ngủ, lén thấy sắc mặt Âu Dương Khiêm Vũ càng ngày càng kém, trong lòng anh vui như nở hoa. Trước khi đi ngủ, Tề Lẫm cũng không chúc Âu Dương Khiêm Vũ ngủ ngon mà nằm xuống ngủ luôn.
Âu Dương Khiêm Vũ muốn nói nhưng lại thôi, quả nhiên Tề Lẫm không yêu y, quả nhiên Tề Lẫm bắt đầu chán ghét y…
Sáng sớm ngày thất tịch, Tề Lẫm rời giường trước nhìn Âu Dương Khiêm Vũ đang ngủ say bên cạnh, chậc chậc, dưới mi mắt có một quầng đen sì, chắc tối qua tưởng tượng lắm quá nên ngủ không ngon, không biết tật xấu thích ảo tưởng của anh lúc nào mới có thể thay đổi nữa.
Vốn định cúi đầu hôn hôn rồi xuống ăn sáng, nhưng nghĩ tới món quà hôm nay thì lại thôi, nhìn Âu Dương Khiêm Vũ có đau lòng chút xíu cũng không chịu nổi ngu ngơ thế nào nào.
Rồi Tề Lẫm xuống ăn sáng, Âu Dương Khiêm Vũ tỉnh lại sau đó không nhìn thấy có người trong lòng lại bắt đầu nín thở, chờ đến lúc đánh răng rửa mặt xong xuống ăn sáng thì Tề Lẫm đã lái xe đi làm rồi. Âu Dương Khiêm Vũ vẻ mặt tối tăm, suýt nữa doạ người hầu bị bệnh tim, sao hôm nay cậu Âu Dương lại giận dữ đến vậy. nghĩ tới cậu Tề rời đi trước, chắc cô đã đoán ra phần nào.
Âu Dương Khiêm Vũ chưa ăn sáng đã tới công ty, mỗi nhân viên bị lướt qua đều cảm thấy hoảng hốt, hôm nay tổng giám đốc có chuyện gì vậy, sắc mặt thật là kém. Người người đều nói y sống cùng người yêu đã hơn mười năm, chẳng lẽ họ cãi nhau, chuẩn bị ly hôn rồi? Theo điều tra của Sở Hôn nhân, gần đây tỷ lệ ly hôn kể cả dị tính và đồng tính đều có chiều hướng tăng cao, không phải tổng giám đốc Âu Dương cũng muốn bước lên con đường đó chứ?
Nhân vật nổi tiếng luôn bị người ta săm soi cảm xúc mỗi khi buồn vui giận dỗi, sau đó hình thành đủ kiểu tin đồn, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng biến dị thành dạng nào cũng không đoán được, tuy nhiên chắc chắn lời đồn hôm nay sẽ không thoát khỏi năm chữ tổng giám đốc Âu Dương rồi. Cho tới trưa tin tức tổng giám đốc sắp ly hôn đã truyền đến hang cùng ngõ hẻm, khi tới tai bác lao công đã biến thành tổng giám đốc tận mắt phát hiện người yêu mình chân đạp hai thuyền, hai bên đánh nhau một trận, còn đến mức gọi cả cảnh sát. Nghe nói người yêu của tổng giám đốc giờ còn đang nằm trong bệnh viện, bị đánh gãy hai chân, người anh em cũng bị phế bỏ. Lúc này, lời đồn càng truyền như lũ về, nhưng không ai dám nói trước mặt Âu Dương Khiêm Vũ.
Cho tới mười giờ sáng, bạn nam bên cửa hàng tặng hoa cầm một bó hoa xuất hiện ở cửa, nói phải tặng cho người có tên là Âu Dương Khiêm Vũ, người tặng hoa mang họ Tề. Thư ký trên tầng nhận được điện thoại, nhưng phải gọi Âu Dương Khiêm Vũ tới ký nhận, xem ra lời đồn hôm nay không phải thật rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!