Cha nguyên chủ bị ốm nặng? Đúng là một tin tức xấu. Nhưng giờ Tề Lẫm không phải nguyên chủ, nghe vậy anh cũng chỉ buồn thay cho cậu ta mà không có quá nhiều cảm xúc.
Tề Thước không tìm được biểu cảm mình mong muốn ở gương mặt Tề Lẫm thì không chỉ nghi ngờ kết quả mình đã tìm người điều tra, Tề Lẫm nặng tình như vậy sao có thể không có phản ứng gì sau khi nghe tin cha mình sắp qua đời chứ? Chẳng lẽ cậu ta thật sự không giả vờ mất trí nhớ?
Ngay sau đó Tề Lẫm bình tĩnh đáp: "Thì sao đây, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ về lại nhà họ Tề, không có cảm giác gì với họ nữa."
Lúc này Tề Thước có cảm giác mình hết chiêu để dùng thì không cười nữa: "Một khi vậy thì tạm thời tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa. Cho cậu thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu không có được đáp án tôi mong muốn thì tôi nghĩ cậu cũng hiểu rồi đó."
Tề Lẫm dễ dàng nhún vai: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Tề Thước vỗ vỗ vai anh: "Tự xử lý cho tốt."
Lúc này Tề Lẫm đã không còn lời gì để nói, người nọ thật kỳ lạ, đã nói anh mất trí nhớ rồi, không muốn về nhà rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Muốn mình phối hợp cùng để đoạt gia sản Tề gia?
Có lẽ Tề Thước có dã tâm có lý do để cướp đoạt, nhưng lôi kéo Tề Lẫm anh vào làm gì chứ. Anh đang sống yên lành, cũng chẳng có lòng tham, chỉ muốn bình yên trải qua nửa cuộc đời còn lại, có cần thiết phải cùng người khác chơi trò đoạt sản sao? Quả thực là tên điên.
Sau khi Tề Thước rời đi, Tề Lẫm bắt đầu tin tưởng người anh ruột Trần Khoát là tốt nhất. Tuy người có chút độc mồm nhưng lúc quan trọng vẫn khá đáng tin, ngay cả công việc cũng không cần mình phải quan tâm, đương nhiên Tề Lẫm cũng có năng lực đó. Chẳng qua giờ anh bị bắt cóc, Trần Khoát có biết không nhỉ? Có phái người tìm anh không? Rõ ràng nội dung phim kỳ lạ này nên xảy ra với nữ chính chứ, sao giờ lại xảy ra với anh?
Tề Thước rời đi với tâm trạng hoàn toàn giận dữ, đương nhiên chẳng đoái hoài đến Tề Lẫm, cơm chiều vẫn như trước, không thiếu phần anh.
Tề Lẫm ăn uống no đủ thì nhàm chán xem TV trong phòng khách rồi về phòng ngủ ngủ. Hai tên trông giữ anh dưới tầng thường thường báo cáo với Tề Thước về Tề Lẫm, nhưng sau khi báo cáo xong thì lại lên tầng hai, cung kính mời Tề Lẫm ra bên ngoài chờ xe.
Tề Lẫm không biết Tề Thước muốn làm gì thì khi nhìn thấy người ngồi trong xe, giật mình một cái, người nọ nhẹ nhàng nói với anh một câu: "Anh đã tới chậm, Tề Lẫm."
Ôi má, chuyện khỉ gió gì đây, ai có thể nói cho anh biết rằng vì sao thân thế nguyên chủ lại phức tạp như vậy không!
Lúc này Tề Thước đang hẹn người thì giận sôi lên, Tề Lẫm căn bản không ăn mềm cũng không ăn cứng, trong mắt hắn hiện lên vài phần độc ác, suy đi tính lại vài phương án. Tuy nhiên mấy thứ đó còn chưa kịp dùng với Tề Lẫm, chưa chạm tới mông anh thì gáy hắn đã bị đặt một họng súng.
Một người đàn ông ngậm xì gà, làn khói bay viền quanh gương mặt đáng sợ xuất hiện trước mắt hắn: "Con riêng nhà họ Tề."
Nghe được năm chữ này, Tề Thước đột ngột thay đổi sắc mặt, người mẫu trẻ bị doạ đến mức không thể động đậy, ở một xã hội có pháp luật sao lại có người dám mang súng đi…
Tề Thước biết chuyện gì đang xảy ra, miễn cưỡng cười nói: "Không biết anh Khoát có thể lấy đồ vật nguy hiểm này trước ra không?"
Trần Khoát lạnh lùng cười: "Không thể."
Tề Thước bị nghẹn: "… Không biết khi nào tôi đã đắc tội anh Khoát vậy?"
Trần Khoát ngồi xuống đối diện hắn, cũng không lòng vòng mà trực tiếp nói: "Cậu muốn giao người hay muốn giao mạng mình?"
Tề Thước mạnh miệng: "Tôi không biết anh Khoát đang nói gì."
Trần Khoát cười lạnh: "Cho cậu một phút để suy nghĩ, nếu không tôi sẽ cho cậu biết thủ đoạn của tôi."
Nghĩ tới bối cảnh nhà họ Trần, Tề Thước run người, vô cùng sợ hãi mà nói địa chỉ chỗ Tề Lẫm đang ở cho Trần Khoát, sau đó Trần Khoát trực tiếp gọi điện cho Âu Dương Khiêm Vũ, để y mang người tới địa chỉ được cung cấp.
Sau đó, Trần Khoát ngồi yên không đi đâu cả, còn uy hiếp Tề Thước: "Nếu cung cấp sai địa chỉ, cậu biết tôi sẽ làm những gì rồi đó…"
Tề Thước bị uy hiếp giờ mới nhớ lại lời uy hiếp hắn nói ban chiều với Tề Lẫm, hắn đã hiểu cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống rồi. Biết rõ núi có hổ nhưng vẫn cứ xông vào, còn trói con hổ con lại, quả thực phải bị chết đến mức không thể chết lần nữa.
Mười lăm phút sau, Âu Dương Khiêm Vũ vội vã chạy tới địa chỉ Tề Lẫm bị sắp xếp ở đó thì tức giận mắng Trần Khoát: "Này, anh làm anh kiểu gì vậy, bên trong không có ai cả, chỉ có hai tên đần bị đánh ngất thôi!"
Trần Khoát nheo mắt lại, lộ vẻ nguy hiểm: "Địa điểm cậu nói không có ai."
Tề Thước cũng bị doạ ngây người: "Sao có thể! Rõ ràng Tề Lẫm đã tạm thời ở đó! Chiều, chiều nay lúc tôi đi cậu ta còn đó mà, trước khi ăn cơm hai người tôi bảo trông coi còn nói cậu ta đang ngủ…"
Thấy Tề Thước sợ hãi như vậy, Trần Khoát lạnh lùng khinh thường nhìn hắn một cái, sao lại kém Tề Lẫm nhà họ tới vậy chứ, quả nhiên là con riêng. Quay lại đã nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói: "Chắc người nhà họ Tề mang đi rồi, tôi nghĩ chỉ có người Tề gia mới có thể theo dõi động tác của Tề Thước mọi lúc thế này."
Trần Khoát và Âu Dương Khiêm Vũ nghĩ giống nhau, Trần Khoát nói: "Tôi sẽ dẫn Tề Thước tới nhà họ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!