Chương 42: Thổ lộ

Kết quả khách sáo chính là Âu Dương Khiêm Vũ đưa Tề Lẫm tới thăm phòng làm việc của phó tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh, khiến anh phải tấm tắc.

Suy nghĩ tới việc giờ hai bên là đối thủ cạnh tranh, Tề Lẫm cũng không tiện nói mình đang đi làm ở tập đoàn Tín Thái. Theo những gì anh hiểu về Âu Dương Khiêm Vũ, chắc chắn anh sẽ bị đối phương quy kết cho là gián điệp linh tinh gì đấy.

Theo lý thuyết thì năm nay Âu Dương Khiêm Vũ cũng chỉ mới 25 26 tuổi, vậy mà đã lên làm phó tổng giám đốc, thật sự khiến Tề Lẫm phải đố kỵ. Quả nhiên nam chính luôn loang loáng rạng rỡ, ở đâu cũng có thể chói rực được.

"Cậu tốt nghiệp rồi chứ?" Âu Dương Khiêm Vũ hỏi.

"Ừm." Tề Lẫm gật đầu, chắc câu sau sẽ hỏi anh đi làm ở đâu.

"Cậu làm ở đâu?" Âu Dương Khiêm Vũ hỏi.

Quả nhiên, Tề Lẫm thấy đoán không sai nhưng anh cũng đã nghĩ được một đáp án phù hợp: "À, tôi làm ở một công ty tư nhân, vừa rồi vốn đi ăn cơm trưa cùng sếp nhưng anh ấy lại đi trước rồi."

Trần Khoát đúng là sếp của anh, anh không nói dối, thấy đáp án quá hoàn mỹ, Tề Lẫm âm thầm like cho mình.

Không hỏi được bất cứ câu nào có giá trị, Âu Dương Khiêm Vũ không tiếp tục nữa. Thư ký đưa tới hai tách trà vừa pha, Tề Lẫm uống một ngụm cũng thấy ngon ngon, quả nhiên trà cho phó tổng đều tới cái giá một hai vạn.

Kỳ thật, khi vừa nhìn thấy Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ đã muốn hỏi giờ cậu ấy còn thích con trai nữa không, nhưng y cũng không phải kẻ ngốc, đột nhiên hỏi thế chắc chắn sẽ khiến Tề Lẫm hiểu lầm. Năm đó cậu ấy hát cho y nghe bài ca ly biệt, hình ảnh ấy đến giờ y vẫn nhớ như in, không muốn nhắc tới chuyện cũ nữa.

Băn khoăn thế, Tề Lẫm cũng đi tham quan xong xuôi phòng làm việc, rồi chào tạm biệt Âu Dương Khiêm Vũ. Nhưng lúc này y lại lên tiếng: "Nếu cậu cảm thấy công ty đó không được tốt, chỗ tôi còn rất nhiều chức vị cho cậu lựa chọn."

Đãi ngộ này khiến Tề Lẫm sửng sốt, nhưng giờ anh ở tập đoàn Tín Thái cũng không tệ, anh là người có chỗ dựa. Nếu vào tập đoàn Cường Thịnh thì nửa năm trước anh đã không từ chối Giản Hành rồi, làm sao có thể từ bỏ chỉ vì một câu của Âu Dương Khiêm Vũ chứ? Hơn nữa, người thích Âu Dương Khiêm Vũ là nguyên chủ chứ không phải anh. Hôm nay có thể đồng ý đến thăm phòng làm việc của anh ta là đã quá nể tình rồi.

"Cám ơn, hiện tại tôi rất hài lòng với công việc của mình." Tề Lẫm cười nói. Đó là nụ cười khách sáo, chứ không có ý thân thiết gì.

Tiếp theo không có đề tài nào nữa, Tề Lẫm lại chào Âu Dương Khiêm Vũ, y nhiệt tình muốn tiễn anh xuống tầng, cũng bảo xe đưa anh về công ty, Tề Lẫm không phản đối.

Trước khi lên xe, Âu Dương Khiêm Vũ chợt nắm cổ tay Tề Lẫm hỏi: "Giờ cậu đã thích ai chưa?"

Tề Lẫm sửng sốt, lắc đầu: "Tạm thời thì chưa, nhưng tôi tin là sẽ gặp thôi."

Âu Dương Khiêm Vũ: "À." Y hơi thất vọng, nhưng lại có chút mừng thầm. Đừng hỏi y tại sao lại có thể nhận ra Tề Lẫm chỉ trong một chớp mắt sau ba năm xa cách, không biết từ lúc nào mà nụ cười của Tề Lẫm, bóng dáng, gương mặt, giọng nói của cậu ấy đều khắc sâu vào lòng y.

Tiễn Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ trở nên vui hơn, nhưng rồi lại trầm xuống, y quên không hỏi số di động của Tề Lẫm rồi!

Mà lúc này Tề Lẫm đang hưởng thụ cảm giác sung sướng khi thoát khỏi bể khổ, chỉ cần không có tiếp xúc gì thì cơ bản không cần gặp Âu Dương Khiêm Vũ nữa, tuyệt quá.

Bị phòng làm việc của Âu Dương Khiêm Vũ kích thích, vừa về công ty Tề Lẫm đã chăm chỉ làm việc gấp bội khiến không ít đồng nghiệp cùng cấp cảm thấy nguy hiểm cho địa vị của mình và không thể không cố gắng. Ai biết có phải Tề Lẫm là người mà tổng giám đốc Trần đưa xuống giám thị họ làm việc không nữa, nghe nói trưa nay họ còn cùng ra ngoài ăn cơm, quả nhiên tin đồn lan nhanh thật.

Nếu sống lại một lần nữa mà Tề Lẫm vẫn còn băn khoăn lời người khác nói thì quả thật đã uổng công rồi. Tề Lẫm cực kỳ để tâm tới hạng mục mình phụ trách, vài ngày sau đã theo Trần Khoát đi tham gia hội đấu thầu, không bất ngờ, họ có thể lấy được mảnh đất ở thành nam, ở phần dự toán và tính khả thi đều được phân tích có trật tự, không hề có vấn đề.

Cùng ngày đấu thầu, Tề Lẫm mặc một bộ tây trang đang thịnh hành, không có vẻ quá trẻ nhưng cũng không quá cứng nhắc. Quần áo được Trần Khoát chuẩn bị, nên rất vừa người, Trần Khoát rất thích trang phục này, lúc lái xe có trêu anh vài câu.

Người anh này luôn trêu chọc em trai, Tề Lẫm đã miễn dịch rồi, anh không nên nhận anh trai quá nhanh như vậy.

Địa điểm đấu thầu là ở một khách sạn ở thành nam, do tập đoàn Cường Thịnh mở, không khó nhận ra chính phủ lần này vẫn có ý ở Cường Thịnh. Là một xí nghiệp lớn, Tín Thái không đến quá sớm. Mười phút trước khi mở màn họ mới tới được địa điểm chỉ định, đến sớm hơn họ một chút là đại diện cho tập đoàn Cường Thịnh. Tề Lẫm phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ đang ngồi ở giữa hàng nhân viên, chắc anh ta là người trẻ tuổi nhất trong đám đấu thầu rồi.

Tề Lẫm có thể phát hiện ra Âu Dương Khiêm Vũ, y cũng nhận ra Tề Lẫm, nhưng y hoàn toàn không biết Tề Lẫm đi làm ở Tín Thái, tuy vẻ ngoài không lộ cảm xúc nhưng hiển nhiên y cực kỳ khó chịu.

Lần trước Tề Lẫm nói với y gì nhỉ? Đi ăn với sếp, giờ ông chủ của Tín Thái không phải Trần Khoát sao, hôm nay họ còn đi cùng nhau, không cần nói cũng biết.

Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu toả khí lạnh ra xung quanh, người công ty khác muốn tiến lên làm quen cũng thấy lạnh lưng một cách khó hiểu, vô cùng sâu sắc cảm nhận rằng người trẻ tuổi mạnh mẽ hơn đám già cả các ông. Tổng giám đốc Cường Thịnh đã vậy, giờ lại có một người thừa kế còn kinh khủng hơn, làm người ta không dám khinh thường.

Bên kia Âu Dương Khiêm Vũ không vui, bên này Trần Khoát đã ghé tai Tề Lẫm nói: "Người tình nhỏ bé của cậu hình như không vui kìa?"

Tề Lẫm liếc xem thường: "Anh à, con mắt nào của anh thấy tôi có người tình bé nhỏ cường tráng vậy?"

Trần Khoát chỉ chỉ mắt mình: "Cả hai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!