Thế giới quan đã bị đảo điên bởi đối tượng tỏ tình lại là con trai. Không phải đảo điên lâu ngày, mà là đảo điên trong nháy mắt.
Lúc này Tề Lẫm nào còn có thời gian đi chú ý đối tượng tỏ tình là ai nữa, anh chỉ nghĩ tới tính hướng của nguyên chủ, cậu ta đi lên con đường gay, mà còn tự sát, vận mệnh bi thảm này cũng có chút tương tự với quá khứ của anh. Nhưng Tề Lẫm vẫn thấy may mắn, anh bị hột dương mai nghẹn chết chứ không phải vì bị cắm sừng, nguyên chủ lại chết vì tình, tỏ tình không thành thì nhảy lầu tự sát, tình yêu chết chóc.
Đời trước Tề Lẫm cũng không ghét đồng tính luyến ái, công ty anh cũng có một đôi, hai người đều là những người xuất sắc, đẹp trai không nói còn biết kiếm tiền, tình cảm cũng tốt. Thật sự là mười người đàn ông đã có chín người gay, còn một người đứng giữa, ngay cả hai anh chuyển phát nhanh của Vận Đạt và Trung Thông cũng yêu đương, thật sự là hướng đi đại triều.
Anh rất tiếc vì cái chết của nguyên chủ, cũng thật đồng tình. Đều là đồng tính luyến ái, quả nhiên cũng có khác biệt, có người hạnh phúc mỹ mãn, có người đặc biệt thê thảm. Nếu nguyên chủ còn sống, không chừng Tề Lẫm sẽ đi lên ôm cậu ta một cái, chắc chắn sẽ an ủi rằng: nguyên chủ à, cậu xem đi, tôi dị tính luyến cũng chẳng khác gì, cậu cũng đừng đau lòng quá. Đáng tiếc, hai người vốn trải cùng tâm trạng lại người nam kẻ bắc.
Thẩm Tiểu Viên nhìn Tề Lẫm từ khiếp sợ chuyển sang tiếc hận không thôi thì quơ quơ tay trước mặt: "Tề Lẫm? Tề Lẫm?"
Tề Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, đặt đũa xuống mà sờ mặt mình: "Ừ, cái gì?"
Thẩm Tiểu Viên: "Anh ta khiến cậu nhớ ra gì hả?"
Tề Lẫm kiên định, quyết đoán lắc đầu, mặt lặng như nước: "Chẳng nhớ ra gì hết." anh cũng không phải nguyên chủ mà.
Thẩm Tiểu Viên nhẹ nhàng thở ra: "Cậu không sao là tốt rồi."
Tề Lẫm vỗ vỗ vai cậu ta an ủi: "Yên tâm, từ nay về sau tớ chính là một thanh niên gương mẫu tầm nhìn rộng lớn, lạnh nhạt với tình cảm nam nữ, chỉ tập trung vào học tập thôi!"
Thẩm Tiểu Viên nghĩ Tề Lẫm đang an ủi mình nên có lệ gật đầu mạnh: "Vậy là tốt rồi."
Sau bữa trưa qua loa, Tề Lẫm lại dùng sách che mặt đi ra quán cơm như khách sạn năm sao.
Thẩm Tiểu Viên: "…"
Tề Lẫm giải thích: "Quá nhiều người nhìn tớ."
Thẩm Tiểu Viên nhìn nhìn những ánh mắt tò mò và nụ cười châm chọc xung quanh, yên lặng bước nhanh hơn.
Vất vả lắm mới học xong một ngày, Tề Lẫm nằm ì trên giường trong ký túc không muốn đi, ngay cả cơm cũng do Thẩm Tiểu Viên mang về cho. Thật ra Thẩm Tiểu Viên cũng không muốn bị người ta chú ý.
Nói thật, Tề Lẫm về trường rồi bị chú ý cũng không phải không có lý do gì. Cậu ấy lớn gan tỏ tình với Âu Dương Khiêm Vũ đã bị chú ý rồi, vốn mọi chuyện chỉ ở mức giữa hai người họ, nhưng sau khi thất bại cậu ta lại nhảy lầu tự sát. Vốn tưởng rằng nếu bi quan thì nhân vật chính sẽ không về trường học nữa, nhưng một tháng sau lại đột nhiên xuất hiện, có thể khiến người khác không chú ý sao?
Họ muốn nhìn xem Âu Dương Khiêm Vũ định làm gì, ngày đầu tiên không thấy thì họ chờ mong ngày hôm sau, tiếp tục tập trung quan sát, sức mạnh hóng chuyện là thứ mà người phàm không hiểu nổi.
Tính thời gian chân trái phục hồi, chắc tái khám lần nữa là có thể đi như người bình thường, bạn học Tề Lẫm rất vui vẻ.
Khi mà Tề Lẫm dần dần trở thành người bình thường thì đại hội thể thao của trường đã chuẩn bị cử hành trong 1 tuần nữa. Thẩm Tiểu Viên là lớp phó kỷ luật, đi theo sát lớp trưởng, cậu ấy ít khi ở cạnh được với Tề Lẫm.
Anh cũng bắt đầu tìm kiếm việc làm thêm trên mạng trường, nhưng còn chưa có mục này. Có hai lựa chọn, một là ngồi chờ, hai là tự tiến cử, còn chưa tới ngày nghỉ, chân vẫn chưa khỏi hẳn, sốt ruột cũng vô dụng.
Đại hội thể thao của trường sắp sửa diễn ra, so với các bạn học mỗi ngày đều huấn luyện thì không có mấy người tiếp tục theo dõi người "mất trí nhớ" như anh, anh vui mừng tự tại, còn về lời đồn đãi không hay thì anh cũng chỉ có thể tiếp tục đánh lơ.
Cuối tuần Thẩm Tiểu Viên được cha mẹ đón về nhà, Tề Lẫm thì tự mình đi bệnh viện tái khám, sau khi về anh vứt bỏ cái nạng gỗ đã làm bạn với mình hai tuần. Chân trái đi vẫn hơi gượng gạo nhưng không cần nạng nữa thật là quá tốt rồi, số ánh mắt nhìn vào anh đã mất một nửa, đáng mừng ghê.
Ba ngày trước đại hội thể thao, Tề Lẫm không còn nạng gỗ bị lớp trưởng tóm được, phái đi vẽ áp phích gì đó. Thẩm Tiểu Viên thấy anh dễ dàng hoà đồng với lớp hơn trước thì cũng vui vẻ thay.
Đừng thấy Tề Lẫm kiếp trước chết vì bị nghẹn, nhưng quả thật anh cũng là một người đa tài đa nghệ, anh học rất nhiều cũng chỉ để theo đuổi nữ thần đại học của anh, nếu không nào có động lực đi học. Vẽ một áp phích, chắc 50% sinh viên cũng biết. Nhưng vì trả thù giọng điệu ra lệnh của lớp trưởng, ngày đầu tiên anh đã nói với cậu ta: "Hôm nay tâm trạng không tốt, không có linh cảm."
Lớp trưởng chóp mũi đỏ ửng: "…"
Lớp trưởng đã chấp nhận việc anh bị mất trí nhớ, kích động chỉ vào Tề Lẫm: "Dù cậu có ra vẻ mất trí nhớ thì cũng không thể che đi cái mặt tự cao tự đại tự cho là đúng của cậu đâu!"
"…Lớp trưởng, đừng khen nữa, tớ sẽ xấu hổ đó nha." Tề Lẫm cúi đầu mỉm cười.
Nhớ tới người nào đó thích con trai, lớp trưởng hừ lạnh, xoay người chạy đi.
Thẩm Tiểu Viên hiền lành không hề lo lắng cho họ, tình huống này diễn ra không chỉ ngày một ngày hai, nếu lớp trưởng thật sự ghét Tề Lẫm thì cũng sẽ không tìm cậu ta vẽ áp phích đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!