Chương 21: Không rảnh

Phát hiện mình ngơ ngác nhìn đối phương, Tề Lẫm xấu hổ nóng mặt, nên anh không phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của Thẩm Tiểu Viên.

Sau đó Tề Lẫm ra vẻ bình tĩnh mà chào hỏi vị đang rất có khí thế trước mặt: "Xin chào."

Người kia có vẻ mặt rất hoàn hảo, hứng thú nhìn Tề Lẫm, khi anh sắp thu tay lại thì nắm chặt tay anh: "Xin chào, đừng khách sáo, chơi vui vẻ nhé."

Tề Lẫm gật đầu cười nói: "Vâng."

Chủ nhân tiệc mang họ Trần, tên Khoát, tất cả mọi người đều gọi anh ta là anh Khoát, kể cả Thẩm Tiểu Viên. Anh ta rất bận, không có quá nhiều thời gian nói chuyện với đám Tề Lẫm, vừa gật đầu chào đã có người đến tìm, đưa điện thoại, bọn Tề Lẫm tự giác ra tư thế cứ tự nhiên, không cần phải để ý tới họ.

Sau khi Trần Khoát đi, Thẩm Tiểu Viên hỏi Tề Lẫm: "Tề Lẫm, cậu không cảm thấy anh Khoát rất quen sao?"

Là người sống lại, Tề Lẫm không có ký ức nguyên chủ, sao có thể biết được Trần Khoát là ai: "Anh ta là nhân vật nổi tiếng hả? Rất hot?"

Người đặt câu hỏi, Thẩm Tiểu Viên trả lời: "Không có gì." Thẩm Tiểu Viên không còn gì để nói vì Tề Lẫm mất trí nhớ, có phải thời gian quên ký ức hơi dài, không phải cha đã nói cậu ấy sẽ nhanh chóng nhớ lại sao? Thẩm Tiểu Viên không thể nói ra chuyện mình lo lắng nên chỉ biết thở dài.

Tề Lẫm biết Thẩm Tiểu Viên luôn viết hết những cảm xúc trên mặt, lăn lộn trong xã hội nhiều năm anh cũng biết nhìn mặt người khác: "Có tâm sự à, gặp vấn đề gì sao?"

Thẩm Tiểu Viên lắc đầu, không nói được nỗi lo của mình: "Không có gì, không có gì, đừng nghĩ nhiều. Chỉ là kết quả cuối kỳ của tớ không tốt lắm, yêu cầu của cha mẹ hơi cao, hehe."

Tề Lẫm nói: "Cậu thi đạt hạng ba mà cha mẹ cậu còn không hài lòng, đúng là yêu cầu của họ quá cao, nhà cậu quá nghiêm khắc."

Thẩm Tiểu Viên gật đầu: "Nhưng không rõ họ nghĩ thế nào."

Hai người đang giải toả kết quả thi, Chu Chân gặm thịt bò, đúng là rất hài hoà.

So với việc nói Thẩm Tiểu Viên là bạn của chủ bữa tiệc thì không bằng nói cậu ta giống với họ hàng chủ tiệc hơn, có chuyện gì thì người dưới sẽ chạy tới hỏi. Thẩm Tiểu Viên bắt đầu bận rộn, Tề Lẫm dễ tính nói cứ đi làm đi, họ có thể tự chơi được.

Đợi Thẩm Tiểu Viên rời đi, vì uống quá nhiều nên Tề Lẫm đi toilet một chuyến, khi về không thấy Chu Chân đâu. Không tìm được Thẩm Tiểu Viên, mà lại không quen ai, ngồi một lát cũng không thấy Chu Chân về nên Tề Lẫm đành phải ra ngoài một chút, chủ yếu là đi tìm Chu Chân và Thẩm Tiểu Viên.

Bên trong là vài người bưng ly rượu rồi nói chuyện, liếc một cái là biết Chu Chân có ở đó hay không, kết quả là không có. Chắc cậu ta đang ở bên ngoài rồi, dù sao Tề Lẫm cũng mới đi toilet về, chắc chắn cậu ấy cũng không đi tới đó. Giờ là tối mùa hè, bên ngoài gió rất mát, rất thoải mái. Ở trong nhà mặc vest không cảm thấy gì nhưng ra ngoài lại thấy hơi nóng, gió thổi qua, dịu thật, vừa lúc xua tan đi cảm giác kỳ lạ về Trần Khoát.

Đối diện với những tinh anh khác biệt này, anh còn không quen lắm, quá khí thế.

Bên ngoài sân nhảy là một bể bơi, trong không có ai cả, chỉ đặt mấy ngọn nến trôi nổi theo song nước, rất là đẹp.

Trong sân nhảy mà Âu Dương Khiêm Vũ đã khiêu vũ giờ có rất nhiều người, không biết ai với ai nhưng trên đó không có Âu Dương Khiêm Vũ. Tề Lẫm liếc qua, rồi anh bắt đầu tìm Chu Chân, không biết tên kia chạy đi đâu mất.

Xoay người, Tề Lẫm phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ lại đang nói chuyện với Trần Khoát cách anh không xa, nhưng không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu sự đối chọi nữa. Vì sợ bị phát hiện nên Tề Lẫm xoay đi hướng khác, tìm không thấy người anh cũng có thể ngồi xuống uống một ly, còn có thể nhìn xem những trai gái nhảy múa.

Chỉ là Tề Lẫm nhanh chóng phát hiện, ngồi xuống cũng không nhàn nhã như mình nghĩ, anh còn phải đối diện với những người không quen. Với kinh nghiệm xã hội Tề Lẫm vẫn có thể xử lý, đối phương chỉ đơn giản hỏi anh là thiếu gia nhà ai, trong nhà kinh doanh gì, hai bên có thể hợp tác chung lợi ích không. Tề Lẫm trực tiếp ném ra câu trả lời mình là bạn của Thẩm Tiểu Viên, đối phương không còn nhiệt tình nữa, chung qunah lại trở nên yên tĩnh.

Hiển nhiên trong bữa tiệc kiểu này, người không tiền không quyền không thế rất khó tìm được một người bạn cùng chung chí hướng.

Đợi nửa ngày không thấy Chu Chân, Tề Lẫm lại uống nước rồi đi vào bên trong. Người rất nhiều, Tề Lẫm đi tới đi lui cũng không bị chú ý, rốt cuộc Thẩm Tiểu Viên và Chu Chân chạy đâu rồi?

Trên thực tế lúc này Thẩm Tiểu Viên đang ở trên tầng ba nhìn chằm chằm phía dưới, kể cả Tề Lẫm. Trước khi vào thì những thứ như ví tiền điện thoại đều được giao cho bên tổ chức tiệc bảo quản, tránh cho việc chụp ảnh, họ không thể không tuân theo.

Mở cửa đi vào, đi ngang qua phòng nghỉ, Tề Lẫm đột nhiên bị kéo vào, khi cửa đóng lại anh còn chưa hoàn hồn, bị bịt miệng không kêu cứu nổi.

"Chỉ cần cậu không lên tiếng tôi sẽ buông cậu ra." Người phía sau mở miệng.

Hai tay và miệng đều bị bịt, Tề Lẫm đành phải gật đầu. Được đáp lại nên đối phương bỏ anh ra, cũng cười khẽ: "Tôi nói này Tiểu Lẫm, không phải cậu cũng quên luôn tôi đó chứ?"

Tề Lẫm ho hai cái, hít thở thoải mái rồi mới quay đầu nhìn người nọ: "…" vì sao là chủ tiệc Trần Khoát lại kéo anh vào bằng cách này? Anh không hiểu nổi: "Tôi vừa mới gặp anh, không quên nha."

Trần Khoát cười mang theo cảm xúc nào đó, lắc đầu: "Tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu mất trí nhớ thật hay giả vờ, quên cả tôi được, chắc cậu cũng không nhớ được mẹ mình là ai đâu nhỉ?"

Rất nhiều tin tức được nói ra, Tề Lẫm thu lại vẻ kinh ngạc mà bắt đầu cảnh giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!