Chương 36: Lẽ ra có thể

Hơn nữa, lớp 11 có một kỳ thi quan trọng, gọi là kỳ thi kiểm tra năng lực.

Kỳ thi này diễn ra vào cuối tháng 12, sau kỳ nghỉ Quốc khánh, mọi sự tập trung của học sinh đều dồn vào kỳ thi này.

Trước kỳ thi, Giản Hạnh lại đến bệnh viện một chuyến.

Nhờ Từ Chính Thanh đã báo trước, nên mọi thủ tục đều trở nên đơn giản và dễ dàng hơn nhiều.

Giản Hạnh đến muộn hơn một chút so với giờ hẹn, trước cô có một bệnh nhân mắc PTSD.

( PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn: Một dạng rối loạn có đặc trưng là không thể phục hồi sau khi trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đáng sợ.)

Bệnh nhân là nam, tuổi còn trẻ, trông cũng tầm tuổi với Từ Chính Thanh.

Nghe nói anh ta tốt nghiệp từ quân đội, năm đầu tiên sau khi ra trường đã tham gia một nhiệm vụ cứu hộ. Nhiệm vụ rất thành công, nhưng đồng đội chiến đấu bên cạnh anh lại bỏ mạng trong biển lửa.

Sau khi bệnh nhân rời đi, bác sĩ dặn dò người nhà:

"Chuyện này nhất định phải coi trọng, tuyệt đối không được xem nhẹ. Dù chỉ là PTSD nhẹ, sau này vẫn có khả năng trở nặng."

Người nhà trông có vẻ thực sự không mấy quan tâm.

Huyện Hòa quá nhỏ, nhiều nét văn hóa du nhập không sâu sắc.

Mỗi khi gặp những vấn đề không rõ ràng như thế này, phụ huynh thường quy chụp thành chuyện làm quá.

Gần một năm rồi, Giản Hạnh vẫn chưa nói cho Giản Như biết về bệnh tình của mình, bởi cô hiểu rõ thái độ của Giản Như hơn bất kỳ ai.

"Thầy ơi, hình như người ở chỗ mình chẳng mấy ai coi trọng mấy căn bệnh tâm lý thế này." Thực tập sinh nói.

Bác sĩ tháo kính xuống, vừa lau vừa thở dài:

"Ít ca bệnh, hơn nữa bệnh lý tâm lý khó nắm bắt và quan sát hơn bệnh thể chất, quá trình điều trị cũng kéo dài hơn, quan trọng nhất là tốn kém."

Cũng đúng.

Thực tập sinh thở dài theo,

"Vừa tốn một đống tiền lại chẳng thấy hiệu quả rõ rệt, mọi người tất nhiên thấy không đáng tin."

Ai cũng có nỗi khó khăn riêng.

Đau khổ chẳng buông tha cho bất kỳ ai.

Giản Hạnh bình thản ngồi trước mặt bác sĩ, trả lời các câu hỏi theo quy trình.

Trả lời xong, bác sĩ mỉm cười hài lòng:

"Gần đây rất tốt đấy."

Khóe môi Giản Hạnh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt.

Bác sĩ vừa ghi đơn vừa nói:

"Cô bé à, mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi rực rỡ nhất, hãy ra ngoài tắm nắng nhiều hơn, cười nhiều hơn, chẳng mấy chốc sẽ nở hoa thôi."

Khi nhận lấy đơn thuốc, Giản Hạnh nói một câu: Cảm ơn.

Sau khi lấy thuốc, cô mới phát hiện mình để quên cặp sách trong phòng khám, bèn quay lại tìm. Vừa hay có người từ phòng khám bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!