Chương 31: 「Bóng lưng」

Ba phòng ngủ, trong đó hai phòng cùng phòng khách đều được phá dỡ để tạo không gian mở, chỉ còn lại một phòng được cải tạo thành văn phòng đơn giản. Bàn làm việc cũng đơn sơ đến mức còn không rộng bằng bàn học của học sinh bên ngoài.

Giang Biệt Thâm dựa vào ghế nằm, hai chân bắt chéo gác lên bàn.

Anh lấy một quyển sách che mặt, chẳng biết có ngủ thật hay không.

Điện thoại trên bàn không ngừng nhận tin nhắn, thỉnh thoảng lại rung lên ong ong—đây là chế độ anh vừa chỉnh tạm thời, cái điện thoại cũ rích này chẳng thể tắt âm được, đành chịu vậy.

Mãi đến khi cửa bị đẩy ra, Giang Biệt Thâm mới giơ một ngón tay về phía chiếc điện thoại trên bàn, giọng nói vang lên từ dưới lớp sách: Mau làm nó im đi.

Dịch Hòa Đường mệt mỏi ngồi phịch xuống bên cạnh, giơ chân đạp anh một cái:

"Gọi cậu đến giúp mà cậu định ngủ tới tối luôn hả?"

Giang Biệt Thâm xoay ngón tay chỉ vào điện thoại thành bàn tay mở rộng, chìa ra trước mặt Dịch Hòa Đường: Tiền lương.

Dịch Hòa Đường mắng: Cút.

Điện thoại vẫn rung không ngừng. Giang Biệt Thâm dời quyển sách khỏi mặt, quay đầu nhìn người kia:

"Hiệu trưởng Dịch, đổi cái điện thoại tốt hơn đi, ít nhất cũng phải có chức năng tắt âm chứ?"

"Lấy từ chỗ ba tôi đấy."

Dịch Hòa Đường cầm điện thoại lên, liếc qua danh sách cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đau đầu nói:

"Giờ phụ huynh học đâu ra cái thói này, một giáo viên dạy thêm mà cũng phải hối lộ."

"Không phải đang nâng tầm giá trị cho cậu sao?"

Giang Biệt Thâm nói, thu chân lại, nhưng dáng ngồi vẫn uể oải như thể chẳng có lấy một cái xương.

Dịch Hòa Đường tiện tay trả lời vài tin nhắn, có cuộc gọi đến, anh ta thở dài nhận máy, qua loa vài câu rồi dứt khoát cúp máy, cuối cùng bất lực ném điện thoại lên bàn.

Điện thoại trượt đến trước mặt Giang Biệt Thâm, anh cười nhẹ rồi cúi đầu xem qua, vừa lúc một tin nhắn mới hiện lên.

Nội dung có tên có tuổi, lại rõ ràng ngắn gọn.

Giang Biệt Thâm nhướng mày, quay đầu nhìn Dịch Hòa Đường nói:

"Hiệu trưởng, có người muốn nghỉ học này."

Dịch Hòa Đường đang chuẩn bị nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thấy câu này thì hử? một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, Ai?

Giang Biệt Thâm đáp: Giản Hạnh.

Làm sao cậu biết? Dịch Hòa Đường vừa nói vừa đứng dậy lấy điện thoại.

Giang Biệt Thâm đáp: Tin nhắn có ghi.

Dịch Hòa Đường mở điện thoại lên nhìn một chút, Ồ, là cô ấy à.

Dịch Hòa Đường không ngờ rằng một học sinh như Giản Hạnh lại lọt vào mắt xanh của anh, dù sao thì học sinh của lớp học này ít nhất cũng phải có một trăm tám mươi người, vì quảng cáo rầm rộ mà đến.

Giang Biệt Thâm hỏi một cách tùy ý: Sao vậy?

"Đây là khi tôi đi tuyên truyền ở trường Nhị Trung, phụ huynh ở ngoài cổng trường bán đồ ăn vặt, bác ấy nhìn qua thấy toàn học sinh Nhị Trung, còn trường Hòa Trung thì chẳng ai đến, thế là đăng ký cho con luôn. Tôi tiện miệng hỏi kết quả thi của đứa trẻ lần trước, cậu đoán sao?"

Dịch Hòa Đường hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!