Giản Như khóc cả một đêm, nhà xác lạnh lẽo mang theo sự u ám của sinh li tử biệt, tiếng khóc của Giản Như gào thét, như cào cấu vào một thứ vô hình mà lại hữu hình.
Giản Hạnh đứng bên cạnh nhìn Giản Như nằm bên cạnh thi thể đã lạnh đi của bà ngoại, tấm vải trắng che trên người bà đã bị Giản Như kéo xuống một nửa, sắc mặt bây giờ của bà ngoại có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều so với lúc bà rời đi trong đêm.
Cô nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa hai cô y tá trước đó, nói rằng bà ngoại đã ngã xuống suốt hai tiếng đồng hồ.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi lúc đó xung quanh như thế nào, liệu bà ngoại có cảm thấy lạnh không?
Lữ Thành không đi vào mà chỉ đứng bên ngoài tựa vào cửa hút thuốc, vì chân vốn không còn tốt nữa nên cũng không thể ngồi, chỉ có thể đứng hồi lâu mà không đổi tư thế.
Giản Hạnh cũng đã ngồi yên một chỗ rất lâu rồi.
Cô cũng không khóc, chỉ lặng lẽ nhìn bà ngoại.
Giản Như khóc đến mức suýt ngất đi, mặc cho ngã xuống đất vấn níu lấy tay bà ngoại.
Giản Hạnh nhìn tấm vải trắng như sắp rơi xuống, liền lại gần trùm lên gọn gàng.
Bà ngoại nếu biết khăn trùm không chỉnh tề nhất định sẽ rất khó chịu.
Động tác của cô dường như đã đánh thức được phần nào ý thức trong Giản Như.
Giản Như sững sờ một lúc, tiếng khóc ngừng nửa chừng, cô quay lại, đôi mắt sưng húp nhìn Giản Hạnh, nhìn một lúc lâu mới cất lên giọng nói đã khàn của mình, hỏi: Sao mày không khóc?
Giản Hạnh mặt không biểu tình, chỉ im lặng.
Giản Như ngừng khóc, trên mặt lộ vẻ bàng hoàng, không thể tin được, không thể chấp nhận việc con gái mình lại thờ ơ như vậy, liền hét lên:
"Tại sao mày lại không khóc!"
Từ lúc bà mất đến giờ cũng đã bốn năm tiếng rồi, bây giờ Giản Hạnh mới hé môi nói câu một câu:
"Khóc xong có thể giúp bà sống lại sao?"
Giản Như không nói một lời, liên đứng dậy đưa tay tát Giản Hạnh một cái thật đau, hét lên:
"Mày còn dám nói như thế à!?"
Giản Hạnh đứng yên bất động, mặt nhắn lại vì cú tát vừa rồi của mẹ.
Giản Như thở hổn hển, giống như bị động vào vảy ngược, Giản Như tát Giản Hạnh một cách điên cuồng, bất kể bàn tay kia rơi xuống đâu, đó đều là chút sức lực cuối cùng của Giản Như.
Bà túm lấy quần áo của Giản Hạnh, kéo Giản Hạnh ngồi xuống đất.
Giản Như vẫn khóc, vừa khóc vừa chửi: "Bà ấy luôn tốt với mày! Lúc nào cũng chăm lo cho mày! Bà thương mày nhiều tới nhường nào, giờ thì mày không thèm rơi một giọt nước mắt nào à? Mày, mày còn có lương tâm không? Mày không hề có, từ nhỏ mày đã vô tâm như vậy rồi.
Từ nhỏ mày đã không thấy mọi người trong nhà làm việc quần quật chỉ để chăm lo cho mày. Mày chỉ biết đến bản thân mày thôi, chỉ biết quan tâm đến mỗi mày thôi!"
Lúc này Lữ Thành vội vàng lao vào kéo Giản Như về phía mình, Giản Như bị kéo ngã vào vòng tay Lữ Thành rồi ngất đi.
Dưới ánh mắt đang nhìn mình của Lữ Thành, Giản Hạnh vẫn không hề nhìn đến Giản Như lấy một cái, cô chỉ im lặng đứng dậy, giúp bà ngoại chỉnh tề quần áo, chỉnh lại tấm vải cho ngay ngắn.
Trước khi đắp hết tấm vải lên thi thể của bà ngoại, Giản Hạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.
Ngay hôm sau, bà ngoại được chở về quê.
Rạng sáng trời không có tuyết, không có trăng, chỉ có gió.
Khắp nơi tối om, như thể bà ngoại đã chọn ngày chôn cất từ sáng sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!