Giản Hạnh ngây người ra một lúc, đầu óc trống rỗng trong vài giây. Nhưng cũng có thể là cô đang suy nghĩ xem chuyện này có phải là thật hay không.
Hôm nay là ngày hai mươi tám, còn hai ngày nữa là giao thừa, trẻ con được nghỉ lễ đều chạy nhảy khắp nơi chơi đùa, ném pháo nổ lách tách, loại tiếng ồn này thường bắt đầu từ sáng sớm và đến tận đêm khuya mới dứt. Giản Hạnh mỗi ngày thức dậy bên tiếng pháo cũng đi vào giấc ngủ cùng âm thanh đó.
Nhưng lúc này, dường như không có bất kì âm thanh nào có thể lọt vào tai Giản Hạnh.
Tay cô cũng tê dại, không biết cô đã dùng bao nhiêu sức lực để nắm chắc chiếc điện thoại trên tay, nhưng nhìn vào lực nắm của cổ tay cô và phần thịt đỏ hồng trên đầu ngón tay thì có lẽ rất mạnh.
Khi đối mặt với Từ Chính Thanh, những phản ứng sinh lý này luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Tầm mắt cô rơi vào màn hình điện thoại, dường như đang suy nghĩ. Tin nhắn tự động khi kết bạn của app hiện lên bốn chữ: hợp thì sẽ đến.
Không, chắc là do nó bị thiếu chữ, hoặc do cô đọc nhầm thôi.
Hình đại diện và biệt danh của cậu ấy hoàn toàn trái ngược nhau, đó là một con thỏ màu xanh đang nháy một bên mắt, trên khuôn mặt là nụ cười vừa tinh nghịch lại trông hài hước, thực sự rất khó để liên hệ hình ảnh này với bản thân Từ Chính Thanh. Nhưng Giản Hạnh khó hiểu mà cảm thấy rằng:
Đúng, đây là hình đại diện mà Từ Chính Thanh sử dụng.
Cậu ấy là người sẽ chăm sóc người khác dù mới chỉ gặp mặt một lần, là người mà vì bạn bè sẽ ở lại khóa huấn luyện để chịu khổ. Cậu ấy cũng là người thoải mái, vui vẻ giới thiệu bản thân với mọi người trong lớp khác chỉ bởi vì một lời nói của giáo viên.
Cũng là cậu ấy, có thể chơi bóng rổ, ghita, tụ tập chơi đùa cùng những người được gọi là học sinh hư sau giờ học nhưng vẫn là người đứng đầu mỗi kì thi.
Sẽ là người sử dụng những biệt danh nhàm chán, và cũng sẽ là người sử dụng ảnh đại diện chú thỏ dễ thương.
Mọi người không ai đi sâu tìm hiểu về những hành vi có phần chênh lệch này, bởi vì chỉ cần người đó là Từ Chính Thanh thì mọi việc đều có thể lí giải được.
Không giống như cô ấy, khi một người mà bản thân đã thích lâu như vậy kết bạn, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ: tại sao?
Có phải cô ấy đã làm điều gì đó không đúng mực không?
Hay là Lâm Giai đã nói gì đó không đúng với cậu ấy, để cậu ấy phải hỏi cô để kiểm tra lại?
Giản Hạnh suy nghĩ, đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng trong đầu lại không có câu trả lời, đầu óc quay cuồng như kim đồng hồ. Cô đơ người ra một lúc lâu, đến khi tỉnh táo trở lại thì hơi cau mày, lông mày trông như đang run rẩy. Ngón tay chầm chậm nhấn vào hình đại diện chú thỏ màu xanh kia.
Cửa sổ trò chuyện theo thao tác đó mà hiện lên, Giản Hạnh nhìn vào câu mở đầu mặc định của App
"Chúng ta đã là bạn, hãy cùng nhau trò chuyện nhé!", điều này làm cô có chút mơ hồ.
[Nước chảy xuống mương]: Giản Hạnh?
Dường như Giản Hạnh nghe thấy được cả giọng nói trong trẻo và rõ ràng của cậu trai vang lên bên tai kèm theo đó là ánh sáng cùng gió.
Trong lòng cô bây giờ đang rất rối bời, như thể chỉ cần một chút thay đổi cũng có thể tạo thành một con sóng lớn.
Bàn tay cô mềm mại lại dường như không cảm nhận được độ cứng của điện thoại.
Đây là cuộc chiến chỉ thuộc về một mình cô.
Lẽ đương nhiên rằng, Từ Chính Thanh có lẽ sẽ không bao giờ biết điều này.
[Trúc Gian]: Vâng.
[Trúc Gian]: Là tớ.
Hai dòng ba chữ, bình tĩnh như không có cảm xúc.
Hình như những dòng tin nhắn này quá vô cảm rồi...
Có nên thêm một biểu tượng cảm xúc không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!