Chương 15: Năm năm trước

Kỳ thi giữa kỳ kết thúc vào sáng Chủ nhật. Khi tiếng chuông tan học vang lên, người ngồi cuối mỗi hàng thu bài rồi lần lượt chuyền lên trên.

Lúc đưa bài kiểm tra cho người phía trước, Giản Hạnh giả vờ lơ đãng nhìn về phía chỗ ngồi của Từ Chính Thanh.

Cậu không giống những người ngồi bàn đầu khác, không sốt ruột quay lại nhìn xem bài đã chuyền đến đâu. Cậu tựa lưng vào bàn sau, dáng vẻ điềm nhiên. Chỉ đến khi người thứ hai đưa bài kiểm tra đến bên tay, cậu mới hơi nghiêng mặt, đưa tay nhận lấy, sau đó đứng dậy, chậm rãi bước lên bục giảng.

Giám thị dường như quen biết Từ Chính Thanh, thấy cậu bước tới liền tiện tay đưa cả xấp bài còn lại cho cậu luôn. Cậu bất đắc dĩ cười khẽ:

"Rốt cuộc em là giáo viên hay thầy là giáo viên ạ?"

"Bây giờ thì em là giáo viên."

Giám thị cầm lấy bình nước giữ nhiệt, khi lướt qua bên cậu còn trêu chọc:

"Đi nào, thầy Từ, cùng lên văn phòng dạo một vòng đi."

Từ Chính Thanh đành phải đi theo.

Giản Hạnh đơn giản thu dọn mấy tờ nháp trên bàn, đúng lúc Từ Chính Thanh quay người, cô cũng xoay người trở về chỗ ngồi.

Từ Chính Thanh đi đến gần cửa sổ mới sực nhớ mình chưa lấy bút. Cậu định quay lại, nhưng khi nghiêng đầu thì lại thấy Giản Hạnh đang đứng bên cửa sổ.

Sau kỳ thi, trường cho nghỉ nguyên buổi chiều.

Trong khi những người khác đều vội vã về nhà nghỉ ngơi, thì Giản Hạnh lại chậm rãi ngồi trở lại chỗ của mình, thậm chí còn có tâm tư lấy ra một tờ đề cũ.

Chỉ liếc qua một cái, Từ Chính Thanh đã nhận ra đây là đề được phát từ tuần trước, trong đó có một câu trùng với đề thi hôm nay.

Cậu nhìn cô, thấy cô hơi nhíu mày.

Không làm được?

Không biết có phải do nhìn lâu hơn một chút không, mà bất giác những hình ảnh cậu từng vô tình chạm mặt cô bắt đầu xâu chuỗi lại— hình như lúc nào Giản Hạnh cũng mang dáng vẻ thản nhiên.

Khác hẳn với những cô gái khác trong nhóm bạn của Tần Gia Minh.

Nhưng nói cô ngoan ngoãn ư… hình như cũng không phải.

Cậu nhớ lại Tần Gia Minh từng miêu tả cô thế nào nhỉ?

Nói cô ấy như một cái đinh, cũng giống một cái gai.

Mặc dù tổn thương không đáng kể, nhưng cũng không thể phớt lờ sự sắc bén của cô.

Từ Chính Thanh ban đầu định nhờ Giản Hạnh đưa giúp cây bút, nhưng trong khoảnh khắc suy nghĩ, cậu lại quay người, tự mình trở lại lớp học.

Giản Hạnh vẫn đang chăm chú nhìn vào tờ đề.

Câu hỏi này lúc đầu cô đã bị kẹt một lần, sau đó vội vàng xem đáp án, hiểu được chút ít, không ngờ trong bài thi lại gặp lại nó.

Như dự đoán, cô lại mắc kẹt đúng chỗ cũ.

Con người quả nhiên không thể lười biếng, tự lừa dối mình cuối cùng cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Giản Hạnh khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, ánh mắt như một cơn gió nhẹ thoáng lướt qua chiếc bàn ở hàng đầu. Ở đó trống trơn, không còn vương lại chút dấu vết nào của ánh sáng.

Sau kỳ thi giữa kỳ, gió lập đông thổi mang theo hơi lạnh, nhưng thứ lạnh nhất vẫn là lòng đất. Mãi đến một tuần sau tiểu tuyết, huyện Hòa mới đón trận tuyết đầu tiên.

Cũng vào ngày đó, kết quả kỳ thi giữa kỳ được công bố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!