Chương 13: Trường tồn không dứt.

Tối thứ bảy vẫn có tiết tự học như bình thường. Giản Hạnh vốn định đi sớm một chút để xem Trần Yên Bạch có nhắn tin cho cô không, nhưng đến hơn bốn giờ chiều, Giản Như và Lữ Thành đột nhiên trở về.

Giản Hạnh đang ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh thì tò mò thò đầu ra cửa sổ nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt của Lữ Thành.

Ông nhìn thấy cô, liền cười rạng rỡ, xách đồ trong tay lên lắc lắc rồi nói:

Mau ra ăn cơm đi.

Giản Hạnh đứng dậy đi ra ngoài: Gì thế ạ?

"Gà tiềm thuốc bắc mẹ con mua cho con đấy." Lữ Thành cười tươi, vừa nói vừa đi vào bếp.

"Ăn rồi hẵng đến trường."

"Được rồi, có mỗi món này mà làm như báu vật không bằng, đâu phải chưa từng ăn." Giản Như rẽ vào phòng khách, lúc đi ngang qua Giản Hạnh thì giọng không to không nhỏ hỏi:

"Đã rửa tay chưa đấy?"

Giản Hạnh hơi chậm một nhịp mới đáp:

Chưa ạ.

"Vậy còn không mau đi rửa?"

Lúc này Giản Hạnh mới dạ một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh.

Bà ngoại trông còn vui hơn cả Lữ Thành. Giản Hạnh rửa tay xong quay lại, bà không biết lấy từ đâu ra một chai Coca rồi đưa cho cô:

"Mau ăn đi, mau ăn đi."

Giản Hạnh nhận lấy chai Coca, liếc nhìn Giản Như một cái. Rõ ràng Giản Như đã chạm mắt với cô, nhưng ngay giây sau lại thản nhiên dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Lúc này, Lữ Thành nói: Uống đi.

Giản Hạnh siết chặt chai Coca trong tay, lực nắm khiến thân chai hơi biến dạng, nắp bật ra làm mùi nước ngọt thoang thoảng tỏa ra.

Vài giây sau, cô khẽ cười rồi nói: Được.

Cô uống xong, bà ngoại lại bảo:

"Rót cho mẹ con một ít đi."

Con không uống. Giản Như lạnh giọng.

"Đồ của bọn trẻ ranh, con uống làm gì."

Uống chút đi. Bà ngoại cầm lấy ly của Giản Như đưa cho Giản Hạnh. Miệng thì từ chối, nhưng Giản Như không hề ngăn bà lấy ly. Thấy vậy, Giản Hạnh rót vào đó nửa ly, sau đó lại rót thêm một ít cho Lữ Thành và bà ngoại.

Uống Coca sẽ ợ hơi, ợ xong rồi thì đừng giận nữa, dù gì cũng là người một nhà.

Trong khoảnh khắc ấy, Giản Hạnh có cảm giác như mình quay về thời tiểu học—khi đó, Lữ Thành vẫn còn có thể làm việc tử tế, bà ngoại vẫn còn trẻ, Giản Như không quá ghét bỏ Lữ Thành, cũng chưa đến mức oán hận cuộc sống này.

Khi đó, người ta nói Giản Như miệng cứng lòng mềm, cô vẫn tin.

Sau này… sau này cô đã nhìn thấy ánh sáng.

Đã từng thấy ánh sáng, làm sao còn có thể chịu đựng được bóng tối?

Giản Hạnh cầm miếng cánh gà Giản Như gắp cho, lặng lẽ nuốt ngược hơi thở sắp bật ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!